Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Bởi vì quá tin tưởng hắn ta cho nên tôi chưa từng hỏi đến tình hình của Nghê Thường, ai mà biết được, hắn lại ăn trộm tất cả các bản thiết kế trong máy tính, cuỗm toàn bộ tài sản rồi đá tôi ra khỏi Nghê Thường, đi tìm nhà đầu tư khác, thành lập một nhãn hiệu mới…”Nghe đến đây, Ninh Tịch cũng coi như là hiểu ra đầu đuôi: “Nhãn hiệu đó chính là History?””Đúng thế…””Cậu có nghĩ đến chuyện kiện hắn chưa?””Ha ha ha, kiện ư? Kiện thế nào? Trên trang phục cũng đâu có ghi tên tôi, người duy nhất biết tôi là nhà thiết kế của Nghê Thường chỉ có hắn ta, mà bản thân hắn cũng học thiết kế, hơn nữa phong cách của hắn lại tương tự với tôi… không có bất kì một chứng cứ nào có thể chứng minh những thiết kế đó là của tôi…”Ninh Tịch nghĩ nghĩ sau đó lại hỏi: “Hắn ta đánh cắp bao nhiêu thiết kế của cậu?”Gã ôm ngực, vẻ mặt đau đớn tột cùng, hai mắt vằn đỏ lên: “Tất cả! Tất cả các bản thảo thiết kế của tôi! Thậm chí bao gồm những bản thảo chưa hoàn thành!”Ninh Tịch nghe thế, dùng tay chỉ chỉ vào huyệt thái dương của mình: “Vậy… còn trong này thì sao?””Cái gì?” Gã không hiểu”Còn những thiết kế trong đầu của cậu, hắn ta cũng có thể đánh cắp hết sao?”Gã ăn mày ngẩn ra, sau đó lại cười khổ: “Cô muốn nói là tôi có thể “Đông Sơn tái khởi”?””… Không thể nào… Không thể nào… từ khi hắn ta phản bội tôi… bắt đầu từ khi tôi tận mắt nhìn thấy Nghê Thường biến thành History, trong đầu tôi… đã không còn cảm hứng nữa rồi… tôi đã không cách nào làm một nhà thiết kế nữa rồi… cuộc đời này của tôi đã hết rồi…””Nhưng cậu vẫn còn sự nhiệt tình, cậu dám nói, cậu chẳng còn chút hứng thú nào với thiết kế không? Khi nhìn thấy những bộ trang phục thiết kế xinh đẹp đó có phải đã hoàn toàn không có cảm giác gì nữa không? Đừng chối, nếu không thì khi cậu nhìn thấy cái váy này của tôi cậu đã không kích động như thế!”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận