nhất, ung dung quý phái, thanh tao thoát tục, dùng quốc sắc thiên hương
để hình dung cũng không khoa trương chút nào. Hội mẫu đơn mỗi năm tổ
chức một lần, cả kinh thành, bất luận là con cháu quan gia, con cái nhà
giàu, hay là dân chúng bình thường, đều có thói quen vào ngày này, hội
tụ tại hội hoa mẫu đơn để thưởng thức vẻ đẹp thoát tục, phú quý bức
người của loài hoa quốc sắc thiên hương này.
Nghe nói, đương kim
Hoàng thượng Tư Không Hạ, cùng Hoàng hậu ngay tại hội hoa mẫu đơn vừa
thấy đã yêu, hai người kết thành phu thê, gần ba mươi năm không xa rời,
lưu truyền một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Cũng bởi vì vậy, hội hoa mẫu
đơn, từ từ trở thành nơi hẹn hò lãng mạn dành cho những đôi nam nữ.
Ngày này, nam thanh nữ tú khắp nơi đều nghe danh mà đến, có lẽ, ở chỗ này họ hi vọng có thể tình cờ gặp được nửa kia của mình.
Mặc dù họ không thể tự định chung thân, nhưng chỉ một lần gặp mặt, có điều
kiện, cũng có thể tới cửa cầu hôn, chỉ cần gia thế không cách xa nhiều
lắm, hai bên liền có thể kết thành một mối nhân duyên.
“Tàn Nguyệt, muội nhanh lên một chút…”
Một thân màu đỏ thẫm tươi đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, mang theo hưng
phấn không che dấu được, Hạo Nguyệt bực mình cong lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng, bộ dáng oán giận động lòng người.
“Nhị tỷ, muội vốn
không muốn đi, chỉ là một hội hoa xuân thôi mà, có cái gì lạ mắt? Hoa
mẫu đơn nở cũng không phải chỉ có một ngày, huống chi hôm nay lại nhiều
người như vậy, bây giờ đến đây vốn là xem hoa hay là xem người vậy?”
Tàn Nguyệt, nữ nhi nhỏ nhất của đương kim Thừa tướng, một thân bạch y thanh nhã, nhẹ nhàng như tuyết. Không trang phục hoa lệ, không có khuôn mặt
tuyệt sắc, đứng ở trong đám người, đạm nhã như cúc, nhẹ nhàng tựa như
tiên, chân thực mà lại thoát tục, luôn luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi
người xung.
“Tàn Nguyệt, do muội không biết, nghe nói, đương kim
Thái tử hôm nay cũng sẽ tới. Muội cũng biết, thái tử là một nhân tài
hiếm thấy, chẳng những tuấn tú, tinh thông văn thao võ lược, điều quan
trọng chính là hắn bây giờ chưa thành thân đấy! Ta muốn nhìn hắn một
chút, cho hắn một ấn tượng tốt về ta, không cầu làm chính phi, làm trắc
phi của hắn cũng không tệ…”
Hai mắt giống như hai viên hồng
ngọc tỏa sáng, ánh mắt Hạo Nguyệt giống như ánh trăng sáng trên bầu
trời. Tàn Nguyệt lắc đầu, khẽ thở dài:
“Làm trắc phi của hắn, sẽ hạnh phúc sao?”
Nghĩ đến nương đã mất sớm, ánh mắt Tàn Nguyệt trở nên mờ mịt. Nương vốn là
chính thê của phụ thân, nhưng sau này, phụ thân nạp thêm nhị phu nhân,
tam phu nhân… Cưới về một đám phu nhân, nương dần dần không còn được
sủng ái. Khi sinh nàng, lòng nương sớm đã chết, vì nàng mới gian nan
sống tiếp năm năm, nàng cũng được làm một hài tử vô ưu vô lo trong năm
năm.
Tàn Nguyệt, nương đặt tên này cho nàng, hẳn là lúc ấy tâm đã chết? Chỉ nghe người mới cười, nào có ai nghe được tiếng khóc của người cũ, đây chính là bi ai của nữ nhân nhà giàu. Cho nên từ nhỏ nàng đã
thề, tuyệt đối sẽ không cùng chồng với người khác, sẽ không dẫm vào vết
xe đổ của nương…
Chỉ là, có một phụ thân quyền hành to lớn trong triều, nàng còn có quyền lựa chọn sao?
Hiện tại, cuộc sống của nàng cũng miễn cưỡng trôi qua, mặc dù không phải là
tốt đẹp gì, nhưng cũng qua được bình yên, tương lai, nàng không biết sẽ
thế nào. Những chuyện không thể nắm bắt được, để cho lòng khỏi bất an,
nàng thờ ơ không quan tâm, học cách lạnh nhạt, dửng dưng…
“Đương nhiên là vậy, bây giờ chỉ là trắc phi, sau này thái tử lên ngôi, sẽ là
phi tử, quý phi, thậm chí có thể trở thành hoàng hậu. Tàn Nguyệt, muội
cho rằng ai cũng không có chí khí như muội sao? Ta muốn làm hoàng hậu,
ta muốn quang tông diệu tổ…”
Thanh âm tuy ôn nhu, khí thế đã
vượt trên sông núi, trong lời nói mang theo thần thái kiên định. Tàn
Nguyệt khẽ cười, có lẽ ý nghĩ của mỗi người thật sự không giống nhau.
Tựa như nàng, đối với thái tử, trở thành phi tử của hắn, trốn tránh e là còn không kịp, mà Hạo Nguyệt thì lại hoàn toàn trái ngược.
Bình luận