Tuy là đã nhìn quen nhiều sóng gió lớn, chứng kiến nội dung tờ giấy, hắn
cũng là khiếp sợ không nói ra lời, chữ màu đen trên giấy trắng trong
tay, viết thật rành mạch, rõ ràng, chính giữa là hai chữ “Hưu thư” khiến người kinh hách!
“Này, Địch Mân, này…”
Nhẹ buông tay, giấy trắng bay lên, Địch Mân bực mình mặt nhăn mày cau, rất nhanh lấy hưu thư lại, khẽ thở dài:
“Không sai, đây là ta đã chuẩn bị tốt từ sớm! Hừ, một người phụ nữ bất trung,
cho nàng hưu thư còn không tiện nghi nàng rồi sao?”
“Nhưng là… Địch Mân, các ngươi còn chưa có thành thân hả? Nếu như ngươi không nghĩ lấy nàng, có thể…”
Hiên Vương bất an nhìn Địch Mân, trong thanh âm mang theo một chút ý không
đành lòng. Hạo Nguyệt kia mặc dù có nơi không đúng, nhưng chưa thành
thân, tướng công lại chuẩn bị hưu thư xong rồi, này, này cũng quá…
“Địch Mân, Hiên, các ngươi cũng ở chỗ này hả?”
Thanh âm sang sảng, mang theo gió xuân cao hứng đắc ý, mang đến một mạt hưng
phấn, nhưng lây không được hai người bên trong phòng.
“Hoàng huynh, sao người lại đến đây?”
Đối với phố phường bàn tán, hoàng huynh hẳn là không phải hoàn toàn không
biết đi? Vậy hẳn là cũng biết tâm tình Địch Mân, Địch Mân bị mất mát như vậy, mà hắn sao có thể hưng phấn vậy đây? (#Ami: đúng, muội muốn đập dô mặt >”
“Này, sao ta có thể không cao hứng đây? Nghĩ đến
Tàn Nguyệt, ta nhân tiện… Được rồi, từ nhỏ đến lớn gặp qua nhiều phụ
nữ như vậy, có thể đủ làm cho ta cảm thấy hứng thú, lại chỉ có mình
nàng…”
Hai tròng mắt không tự giác mị lên, Địch Mân đương nhiên xem ra thái tử là thiệt tình với Hàn Nguyệt. Nữ tử kia, lạnh nhạt như
cúc, nhẹ giống như gió, một thân bạch y, chỉ là lẳng lặng đứng, lại đủ
để khiến bách hoa bên cạnh thất sắc (mất đẹp), vạn người mê muội…
Ngày đó, cũng chỉ là thoáng nhìn, nhưng kỳ quái, hắn cho tới bây giờ cũng
chưa có nhớ qua nữ tử nào lại ngoại lệ nhớ kỹ nữ tử kia —
Một nữ tử không phải tuyệt mỹ, nhưng có thể làm cho người ta đã gặp qua là không quên được như thế!
“Hoàng huynh… Địch mân bây giờ tâm tình không tốt, ngươi…”
Chứng kiến sự mất mát trong mắt Địch Mân, Hiên Vương vội vàng lên tiếng nhắc nhở. Thái tử thấp giọng cười:
“Ngươi là nói Liệu Hạo Nguyệt sao? Địch Mân, cũng không biết Địch lão tướng
quân nghĩ như thế nào, phụ hoàng cũng không có bức hôn, hắn sao lại
không thể chờ đợi được như vậy…” (#Ami: cười người hôm trước hôm sau
người cười)
“Đủ rồi, các ngươi trò chuyện, ta đi về trước…”
Lấy nàng, là vì thành toàn sự hiếu thuận của mình, không đi ngược lại ý nguyện của phụ thân; mà hưu nàng, lại là vì…
Oán hận khẽ cắn môi, trên đời này, cho tới bây giờ chưa có người nào có thể đùa bỡn hắn, chỉ có hắn Địch Mân đùa bỡn người khác.
Bình luận