Huống chi, hắn là một tướng quân tùy thời đều có khả năng xuất chinh!
Thân là tướng quân, chính là bảo vệ quốc gia, mà bọn họ bình thường đối mặt
đều là đao kiếm không có mắt, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bỏ mạng.
Cũng bởi vì điều này, bình thường bọn họ thành thân rất sớm, sớm sinh
hậu đại (người kế thừa).
Từ lúc Tàn Nguyệt đến, Địch phu nhân đến phật đường càng ngày càng ít, nhìn Tàn Nguyệt cười càng ngày càng
nhiều, phảng phất như đó không phải con dâu, mà giống như là nữ nhi.
“Lão gia, không biết đứa nhỏ Tàn Nguyệt này, tới khi nào mới có tin vui!”
Buông cái chén lam hoa tinh xảo trong tay ra, Địch phu nhân phiền muộn thở
dài, nàng rất hy vọng Địch Mân mau có hài tử, nhân lúc bây giờ tuổi nàng còn trẻ, có thể cùng hắn lớn lên.
“Cái này, phải đợi đi!”
Chuyện như vậy, một nam nhân như hắn phải nói như thế nào? Hơn nữa, con mình
mới thành thân vài ngày, làm gì có chuyện nhanh như vậy? Bất quá, gần
đây triều đình đang loạn, Nguyệt quốc ở phía bắc thường xuyên quấy nhiễu nước ta, dân chúng ở biên quan cực khổ, Hoàng thượng đang chuẩn bị phái người đi bình loạn.
“Ta? Như thế nào lại hỏi ngươi vấn đề này? Tàn Nguyệt mới tới đây, đương nhiên là phải đợi mấy ngày nữa.”
Địch phu nhân tự cười mình, sau khi cười xong, nước mắt đã ào ào chảy xuống, Địch lão tướng quân lo lắng nhìn nàng, ân cần hỏi:
“Tố Vân, ngươi làm sao vậy?”
Địch phu nhân lắc đầu, tay lau đi nước mắt trên mặt, nức nở nói:
“Ta không có việc gì… Chỉ là, muốn nhìn thấy một hài tử…”
Nói xong, lảo đảo đứng dậy, bước nhanh đến phật đường…
“Này, người già rồi, có phải đều quái lạ như vậy không?”
Địch lão tướng quân chau mày, Tố Vân thường xuyên khóc, chuyện này cũng
không phải một năm hai năm, hắn cũng đã hỏi qua nàng nguyên nhân, nhưng
nàng chỉ biết khóc, cái gì cũng không nói ra …
Bình luận