Hồng Đậu đỏ mặt tiếp nhận câu bảo đảm này của A Miên.
Mấy ngày sau, Hồng Đậu tiếp tục ôm ấp kỳ vọng “một lần trúng thầu”, còn Liễu phủ cũng coi như an lành không có việc gì xảy ra.
Lục Y cuối cùng cũng biết, kỳ thật A Miên cô nương đúng ra phải gọi là A Miên công tử. Nàng ta không có năng lực tiếp thu mạnh như Hồng Đậu, thần trí hoảng hốt vài ngày, cuối cùng tam quan rách nát mới coi như được vá lại.
Nàng ta đã nói mà, sao A Miên cô nương lại bỗng nhiên xuất hiện ở Tiêu phủ, hóa ra vị công tử bị thương gần đây tiểu thư chăm sóc chính là A Miên!
Lục Y vốn đang đối xử ôn hòa với A Miên, hiện giờ lại luôn nhìn hắn bằng ánh mắt giận dữ. Nàng ta hết sức khẳng định rằng, Trang chủ và phu nhân chia tay chắc chắn là do A Miên làm kẻ thứ ba chen chân, mê hoặc Hồng Đậu!
Để phòng ngừa xảy ra xung đột, lúc Hồng Đậu ở cạnh A Miên đều kiên quyết không gọi Lục Y. Đương nhiên, để có được cơ hội “nảy nở” lần thứ hai này (Editor: lần đầu là khi dậy thì nhé), Hồng Đậu không hề uống thuốc tránh thai. Nhưng sự thật luôn khiến nàng thất vọng, “dì cả” của nàng lại đến thăm.
Ngồi trong sân dưới ánh mặt trời, Hồng Đậu vừa đau vì “dì cả”, vừa ghé vào lòng ngực A Miên hu hu khóc, “Ta chưa có thai… thật khổ sở quá… A Miên, ngực ta lại không có cách lớn lên nữa rồi…”
Nàng khóc hết sức thảm thiết, A Miên thì lại buồn cười. Hắn còn không thể cười ra tiếng để tránh chọc nàng không vui.
A Miên nhẹ nhàng vỗ lưng Hồng Đậu, nhìn dáng vẻ đáng thương này của nàng, hắn không thấy đồng tình mà chỉ thấy đáng yêu đến lạ, “Chưa mang thai chẳng lẽ không tốt à? Nếu thật sự có một đứa trẻ, nhỡ nó biết Hồng Đậu vì lý do này mới sinh nó ra, chắc chắn sẽ cực kỳ khổ sở.”
“Cũng không hoàn toàn vì lý do này…” Hồng Đậu ngước mặt lên, nhìn hắn bằng đôi mắt đầy mờ ảo, “Dù ta chưa thật sự chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nếu thật sự có mang, có thể sinh cho A Miên một đứa trẻ… Ta cũng sẽ rất vui.”
Trong mắt A Miên tựa như có ánh sáng xẹt qua, khuôn mặt mang ý cười của hắn có hơi thất thần. Một lát sau, khóe môi hắn mới nở nụ cười lần nữa, “Hồng Đậu nguyện ý sinh con cho ta, ta đã rất vui rồi.”
“Nhưng dù ta chưa uống thuốc tránh thai, ta vẫn không có bầu…” Hồng Đậu bắt lấy áo hắn, tội nghiệp hỏi: “A Miên, liệu thân thể ta có vấn đề gì hay không? Chàng xem… nơi này của ta còn nhỏ hơn các nữ nhân khác…”
Ngón tay nàng run run chỉ lên ngực mình.
A Miên thấp giọng “Khụ” một tiếng, cố nhịn cười. Dáng vẻ nàng nghiêm trang như thế, hắn thật sự không thể cười, nếu không sẽ khiến nàng mất mặt, vì thế, hắn cũng nghiêm trang nói với nàng: “Chỉ một lần chưa mang thai mà thôi, chúng ta cứ thử thêm vài lần nữa, rồi sẽ đến lúc Hồng Đậu mang thai.”
“Ừm…” Nàng gật gật đầu. Thất bại lần này, cũng chỉ có thể hy vọng vào lần tiếp theo.
Đầu óc nàng còn chưa kịp chuyển hóa để hiểu “thử thêm vài lần” có ý nghĩa gì.
Tay A Miên lại lén lút “hoạt động” trên người nàng, cuối cùng đặt trên nơi mềm mại trước ngực. Hắn cúi đầu, hôn hôn lên vành tai nàng, lại thấp giọng nói: “Nơi này vừa vặn có thể dùng một tay nắm giữ, ta rất thích, Hồng Đậu không cần buồn rầu vì chuyện này đâu.”
Dứt lời, hắn hơi dùng sức nhéo một chút.
Hồng Đậu run lên, cắn môi yêu kiều rên rỉ thành tiếng.
A Miên nhẹ giọng nói: “Hiện tại vết thương của ta đã lành, chúng ta cùng tạo trẻ con nhé, có được không?”
Bình luận