nhìn Địch lão phu nhân ngồi bên cạnh, Tàn Nguyệt hong bức tranh, chân
thành tiêu sái tới:
“Phu nhân, đây là sư phụ. . . .”
“Này. . . . . .”
Tàn Nguyệt chưa nói xong, Địch lão phu nhân bỗng nhiên mở to mắt, hai mắt
hoảng sợ nhìn người trên tranh, bàn tay to run run chỉ vào bức tranh,
run rẩy nói :
“Đây là. . . . . .”
Chỉ nói hai chữ, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, người liền thẳng tắp ngã sấp xuống đất. . . . .
“Phu nhân. . . . . .”
Tàn Nguyệt cả kinh, vội vàng vứt bỏ bức tranh, đi qua nâng dậy Địch lão phu nhân, hoảng sợ hô:
“Phu nhân, phu nhân. . . . . .”
Có nha đầu chạy vào, Địch lão tướng quân cũng theo sau vào, có người gọi đại phu tới, hốt ha hốt hoảng một mảnh rối ren.
Ghim kim, xoa nhân trung, rót thuốc, bận rộn một hồi lâu, Địch lão phu nhân
mới tỉnh lại, Tàn Nguyệt áy náy trong lòng, may mắn Địch lão tướng quân
cũng không có oán giận Tàn Nguyệt.
Mở mắt ra, nhìn Tàn Nguyệt hai mắt đỏ bừng, Địch lão phu nhân thở dài:
“Các ngươi đều đi ra ngoài. Vĩnh Hào, ngươi và Tàn Nguyệt ở lại, ta có lời muốn hỏi Nguyệt Nhi!”
Vẫy lui chúng nha đầu, Địch lão tướng quân thở dài:
“Sao lại ngất? Đại phu không phải đã nói, ngươi không thể quá kích động đấy sao?”
“Vĩnh Hào, ta không sao!”
Địch lão phu nhân suy yếu cười, trong mắt rưng rưng hỏi:
“Ngươi không trách tội ta sao? Lúc trước, là ta ích kỷ đuổi Tàn Nguyệt xuất phủ . . . . . .”
“Haizz, Tố Vân, đã lâu như vậy, ta trách tội ngươi còn hữu dụng sao? Tàn Nguyệt là con dâu của chúng ta, chúng ta đều không bảo hộ nàng được, ngươi nói ta như thế nào không làm Địch Mân dưới cửu tuyền thất vọng. . . .”
Địch lão tướng quân thở dài, cười nói:
“Quên đi, Địch Mân đi rồi, Tàn Nguyệt cũng đi rồi, chỉ có thể hi vọng Tàn Nguyệt có thể ở bên kia trải qua tốt một chút . . . .”
Tàn Nguyệt ê ẩm trong lòng, muốn đứng ra, nói cho bọn họ biết nàng chính là Tàn Nguyệt, có thể nói sao?
Nghĩ đến Địch Mân dặn dò, Tàn Nguyệt chỉ có thể đem lời đến miệng nuốt xuống.
“Trong lòng ta vẫn luôn bất an. Trước tiên nói về chính sự đi. Nguyệt Nhi, sư phụ của ngươi tên là gì?”
Bình luận