hoàng đế.
Đại thần ngoài cửa, từ lâu chia làm mấy phái, âm thầm đánh giá, làm cuộc đấu cuối cùng.
“Tàn Nguyệt chưa trở về sao?”
Trở lại trong phòng, chỉ muốn nói cho Tàn Nguyệt một tiếng, nhiều nhất ba ngày, tất cả sẽ kết thúc.
“Môn chủ, Tàn Nguyệt nói muốn ngủ lại ở phủ tướng quân. . . . . .”
Chanh Sát cười cười, Thanh thúc vừa vặn đi tới, Địch Mân kinh hỉ hỏi:
“Thanh thúc, người đã đến rồi?”
Thanh thúc gật gật đầu, đánh giá trong phòng một cái, hỏi:
“Tàn Nguyệt đâu?”
“Ở phủ tướng quân? Ở bên kia cũng tốt, cùng bọn họ, bằng không Tàn Nguyệt sẽ không tán gẫu. . . .”
Địch Mân cười cười, nhìn Thanh thúc mặt không chút thay đổi, vội vàng nói:
“Thanh thúc, hôm nay hoàng thượng ngất xỉu trên triều. . .”
“Ta nghe bọn họ, vừa rồi Tử Sát tới đây nói, hai phe đã bắt đầu hành động, chuẩn bị bức bách hoàng thượng hạ thánh chỉ. . . .”
Thanh thúc cười lạnh nói:
“Thật đúng là nhi tử tốt, Lão Tử còn chưa chết, bọn họ đã thiếu kiên nhẫn rồi!”
Địch Mân không vui nhăn mày lại, thở dài:
“Chúng ta đây bắt đầu thu lưới sao?”
Thanh thúc cúi đầu: “Có thể. . . . . .”
Gọi sáu phó sứ đến, phân phó xong nhiệm vụ, hai người mới vội vàng tiến vào trong hoàng cung!
Đêm đã buông xuống, tối nay, nhất định sẽ không yên tĩnh!
Khi Tàn Nguyệt tỉnh lại, ánh trăng đã mọc lên, mở mắt ra, Tàn Nguyệt mê mang.
Nơi này là chỗ nào, cảm giác không giống như là trong phòng của mình.
Trong phòng, bay mùi thơm ngát, Tàn Nguyệt nghiêng mắt nhìn lại, nhìn khói
nhẹ lượi lờn, một loại cảm giác buồn ngủ đánh úp lại. . . . . .
Mê hương. . . . . .
Một từ, đột nhiên xông ra, nắm áo gối lên, bịt cái mũi, Tàn Nguyệt khó khăn muốn xuống giường ——
Nhưng cả người mệt mỏi, đúng là một chút cũng không nhúc nhích được!
Thở dài, cẩn thận từ trên giường xuống dưới, Tàn Nguyệt không bò đến bên cạnh lư hương. . . .
Bình luận