Từ bước đầu tiên rảo bước đến, Tàn Nguyệt không nhịn được co rúm lại, cảm giác rất âm lãnh. . .
“A. . . . . . Ô ô. . . . . .”
Thanh âm khóc truyền đến, như là đứa bé. Tàn Nguyệt căng thẳng trong lòng,
nhanh đi vài bước, chỉ thấy thái tử ôm một đứa nhỏ, tiếng khóc là từ
miệng đứa nhỏ truyền tới . . .
“Ngoan, Cường Nhi, không khóc. . . . . .”
Động tác hắn ôm ấp, rất là thuần thục, Hạo Nguyệt một bên vô tình ngồi dưới
đất, hai mắt tan rã, đối với tất cả bên ngoài đều hoàn toàn không biết
gì cả.
“Ngoan, đừng khóc. . . . . .”
Đứa nhỏ, tựa hồ rất
thống khổ, không nhìn được sắc mặt của hắn, nhưng chỉ nghe được thanh
âm, Tàn Nguyệt đã cảm thấy đau lòng. . . . . .
Đó là đứa nhỏ của thái tử sao?
Hắn còn rất nhỏ, cũng chỉ mới mấy tháng?
Nhưng hiển nhiên, hắn lại bị rất nhiều khổ sở, rất nhiều đau đớn!
Đứa nhỏ là vô tội ? Không đúng sao?
Nay, nàng cũng có thai, có thai lần nữa.
Nếu như đứa nhỏ của mình như vậy, trong lòng nàng, nhất định rất đau rất đau. . . .
Mắt đẹp dạo qua một vòng, nhìn thấy Ngũ hoàng tử cách đó không xa, bọn họ không cùng trong một lao.
Thái tử cùng Hạo Nguyệt một chỗ, sau đó là Lâm quý phi, bên kia mới là Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử chỉ lạnh lùng nhìn, nhìn xem bộ dạng đau lòng của thái tử, khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh.
“Ngươi. . . . . . Sao ngươi lại tới đây. . . . . .”
Chẳng biết lúc nào, Lâm quý phi đột nhiên thấy được Tàn Nguyệt, quần áo trên
người nàng hơi hơi nhăn lại, tóc, vẫn là hình thức ngày hôm qua, không
hề tán loạn, người vẫn thực hợp quy tắc.
“Lâm quý phi, ta chỉ sang đây xem xem, không được sao?”
Tàn Nguyệt nhẹ cười, hai mắt nhìn về phía thái tử, chỉ thấy bóng lưng của hắn cứng đờ, nhưng không xoay người lại. . . . . .
“Ô ô. . . . . .”
Đứa nhỏ vẫn đang khóc, trong phòng giam lẳng lặng, quái dị nói không nên lời.
“Thái tử, hắn có khỏe không?”
Tàn Nguyệt run rẩy, muốn tiến lên, nhìn hài tử kia, nhưng lại không dám, lại không dám bảo thái tử xoay người lại. . . .
Bình luận