Ngải Tuyết tắm xong, nhặt quần áo của mình lên, trên giường có một mảng màu đỏ như hoa hồng! Cô không dám nhìn, chỉ một đêm, từ một cô gái trở thành một người phụ nữ!
Ra khỏi khách sạn, đứng giữa phố nhìn người đến người đi, trong lòng khó chịu vô cùng, mười giờ tối, mới chậm rãi trở về nhà – nơi cô không bao giờ muốn trở về nữa.
Đẩy cửa nhà ra, mọi người nhìn thấy cô trở lại liền bao quanh cô, vội vàng hỏi: “Như thế nào? Mọi chuyện tốt chứ?” Không có hỏi han ân cần, chỉ quan tâm đến lợi ích của gia tộc!
“Yên tâm, . . . . . . Con mệt mỏi rồi” Cô không muốn nhìn những người này nữa, nói xong vội vàng đi lên lầu.
“Tiểu Tuyết, ba thực xin lỗi con!” Ngải Trung xấu hổ nhìn Ngải Tuyết, ông thật sự không có cách nào khi ông cụ nhà Mộ Dung nói lên yêu cầu như thế, mà lúc đó không còn phương pháp khác, chỉ đành để Ngải Tuyết chịu uất ức. . . . . .
Toàn thân Ngải Tuyết cứng ngắc, nước mắt quanh tròng, hít một hơi thật sâu, cô quay đầu nở nụ cười gượng gạo”Bác Ngải, đừng nói như vậy, trước giờ, là bác cho con một mái nhà, để con từ một con vịt con xấu xí biến thành Thiên Nga Trắng, hiện tại, coi như là con báo đáp công ơn của bác, sau này, con cũng không nợ bác cái gì cả?”
“Tiểu Tuyết, con mới gọi ba là cái gì?” Ngải Trung kinh ngạc nhìn Ngải Tuyết.
“Bác Ngải, cám ơn bác đã chăm sóc tốt cho con, Tiểu Tuyết luôn ghi nhớ công ơn này, tuy nhiên con không thể gọi bác một tiếng ba nữa!” Ngải Tuyết đè nén sự khó chịu này trong lòng, thản nhiên nhìn người đàn ông mình gọi là ba mấy chục năm.
Ngải Trung là một người thông minh, đã hiểu được câu nói đó, Tiểu Tuyết chính là đang tự trách mình.
“Tiểu Tuyết”
“Bác Ngải, bác không cần nói thêm cái gì, con sẽ trở lại trường học, con cũng không phải đang trách bác” Ngải Tuyết không đợi Ngải Trung nói hết, cô đã ngắt lời, hiện tại cô thật sự không muốn đối mặt với người đàn ông này – người mà cô từng quý trọng nhất.
“Bác tiễn con đi!” Ngải Trung biết rõ tâm ý của Tiểu Tuyết, đứa nhỏ này, mặc dù từ nhỏ tính tình ngoan hiền, thông minh, nhưng làm việc không hề sai sót, nói cái gì chính là cái đó, đã quyết định chuyện gì chắc chắn sẽ không thương lượng nữa.
Ngải Tuyết khẽ gật đầu, cũng không có ý từ chối, dù sao cũng từng là người thân của nhau, cũng không cần tuyệt tình như vậy.
Tới cổng trường học, Ngải Tuyết vẫy tay một cái ý bảo ông trở về, liền xoay người chìm dần trong bóng tối của sân trường.
Bình luận