Hôm nay, Mộ Dung Kiệt vừa nhận điện thoại liền vội vàng chạy đi.
Ngải Tuyết nhìn Thủy Nhan và Lam Tịch Ảnh trong phòng khách trò chuyện không ngừng.
Rất muốn hòa nhậpvới bọn họ, nhưng vì bụng đã lớn, không thể làm gì khác hơn ngồi một bên hâm mộ.
“Chị dâu, chúng ta ra vườn ăn thịt nướng nha?” Trên mặt Tử Hiên lúc nào cũng mang nụ cười bất cần đời.
Ngải Tuyết nhìn anh, thật ra thì những ngày qua sống cùng nhau mới phát hiện không chán ghét gì anh như lời nói lúc trước.
Chủ yếu là trong thời gian này Ngải Tuyết tìm Thủy Nhan nói chuyện.
Thủy Nhan nói, đối với anh có chút cảm tình, cũng không đến nỗi phải gọi là tình yêu.
Mà Lam Tịch Ảnh vẫn ngày ngày bên cạnh vui đùa cùng Tử Hiên.
Cũng không bị Tử Hiên đá đi vì quá một tuần lễ.
“Đúng vậy, Tiểu Tuyết, nghe nói ăn thịt nướng rất ngon!” Thủy Nhan vội vàng xông tới trước mặt cô nói.
Ngải Tuyết vừa nghe Thủy Nhan nói ngon, đôi mắt lập tức sáng lên.
Nha đầu này hễ là thức ăn ngon, nhất định phải ăn cho được.
Lập tức từ trên ghế salon nhảy dựng lên.
“Vậy còn chờ gì?Đi thôi!”
Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan sợ tới mức vội vàng mỗi người một bên đỡ cô.
“Ôi trời, chị dâu, chị có thể đi đứng nhẹ nhàng một chút được không, chúng tôi bị chị hù chết đấy!” Lam Tịch Ảnh kinh hãi vỗ ngực một cái.
“Đúng vậy, nếu cậu không cẩn thận xảy ra chuyện gì, đừng nói ăn thịt nướng, chỉ sợ ông xã của cậu sẽ đem chúng tôi đi nướng trước đấy!” Thủy Nhan cũng nơm nớp lơ sợ nói theo.
Ngải Tuyết bất đắc dĩ thở dài.
Hai cô gái này, so với Mộ Dung Kiệt chả khác bao nhiêu, suốt ngày cứ khẩn trương, lo lắng quá mức.
Một nơi khác, Mộ Dung Kiệt trực tiếp lái xe đến trụ sở chính của Long Hổ bang.
Tử Mặc thấy đại ca đi tới, vội đứng lên cuối đầu chào.
Hai tay cung kính để phía trước đứng bên cạnh Mộ Dung Kiệt.
“Hải bang gần đây có động tĩnh gì?” Mộ Dung Kiệt nhàn nhạt hỏi.
“Hải bang đang mở rộng thế lực của mình, đã có vài tiểu bang tình nguyện đi theo hắn.
Hiện đang trải rộng ở phía Bắc, sắp tới chuẩn bị phát triển về phía Nam.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy chúng không cách nào so tài với ta được.”Tử Mặc nói.
“Trương Thiên huấn luyện năm trăm người kia kết quả thế nào?” Thời gian một tháng anh cho hắn đã hết.
“Đại ca, anh đi xem sẽ biết!” Nhớ tới 500 người kia, Tử Mắc liền không dám kích động
“Ừ, đi!”
Phía Tây của thành phố S bên trong một sân huấn luyện, 500 tên mặc áo đen đứng ngay thẳng chỉnh tế.
Một cỗ khí thế mãnh liệt phát ra từ trên người bọn họ tràn ngập cả sân huấn luyện.
Đứng ở một bên Trương Thiên nhìn bọn họ thoả mãn gật đầu, cất cao giọng nói
“Hôm nay là ngày huấn luyện cuối cùng”
“Ra khỏi nơi này các người ở Long Hổ bang sẽ có một tên gọi mới ‘ Huyết Lang ’” .
Bình luận