Vừa mở cửa xe ra, hắn cảm thấy sau lưng từng luồng khí lạnh gợn cả sống lưng.
Một âm thanh lãnh khốc vang lên”Dám khiêu chiến với người của Long Hổ bang, chỉ có một con đường chính là đi đến cái chết.”
Lời Trương Thiên nói vừa dứt lập tức cầm mã tấu đâm về phía hắn.
Mã tấu đâm từ sau ót xuyên lên tới cổ họng của Vương Lượng.
Toàn thân Vương Lượng cứng đờ, không cam lòng quay đầu lại nhìn Trương Thiên một cái, thân thể mềm nhũn từ từ ngã xuống.
Mười mấy xoay người lại muốn giải cứu cho Vương Lượng nhưng chỉ thấy một bóng dáng của Phó Bang Chủ chết ngay tại chỗ, bọn cầm đao trong tay không nhịn được mà run rẩy.
Bọn họ nhìn tới mã tấu của Trương Thiên đang rỉ từng giọt máu dài xuống đất, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Lúc này, ý chí chiến đấu trong họ đã hoàn toàn biến mất.
“Đại ca chết rồi!Anh em chạy mau!” Một tên trong Hải bang thấy thế, nhanh nhẹn chạy đi thông báo cho những người còn lại.
Thẳng đến khi trên đất còn dư lại ba bốn trăm người không một tiếng động chết đi.
Trương Thiên quay lại đếm từng người một, năm trăm người không một ai ngã xuống, chỉ có mấy chục người bị vài vết thương nhỏ trên người.
Trương Thiên thoả mãn gật đầu, nói”Rất tốt, tốt hơn cả tưởng tượng, bây giờ chúng ta đi tới căn cứ của bọn họ tiêu diệt trọn hang hổ!”
Đúng lúc này, Mộ Dung Kiệt trực tiếp gọi điện thoại đến.
Nói muốn tự mình xử lí đại ca của Hải bang, bởi vì anh nhận được tin, ả tiện nhân kia đang có quan hệ với đại ca Hải bang.
Mộ Dung Kiệt trực tiếp ngồi trực thăng bay đến thành phố H.
“Đại ca!”Trương Thiên thấy Mộ Dung Kiệt tới, trên mặt không che giấu được sự vui mừng vì chiến thắng.
“Rất tốt, các người làm tốt lắm!”Mộ Dung Kiệt rất hài lòng với kết quả này.
“Bên căn cứ của Hải bang có tin tức gì không?” Nhàn nhạt hỏi.
“Đại ca, anh em vừa báo tin, bên đó vẫn ăn chơi đàng điếm, không có sự chuẩn bị nghênh chiến nào.” Tên bên cạnh khinh thường trả lời.
Trương Thiên hừ lạnh một tiếng”Đám khốn kiếp đó, chúng ta trong mắt tụi nó một chút trọng lượng cũng không có! Hôm nay, chúng ta giết tụi nó trở tay không kịp để xem ai mạnh hơn ai.”
Cả người Mộ Dung Kiệt tản ra hơi thở lạnh như băng”Lên đường!”
Một giờ sau, năm trăm người bao vây cả Hải bang.
Cả căn cứ của bọn chúng đều bị bao quanh bởi người của Long Hổ bang.
Đám người bên trong ăn chơi sung sướng khi nghe được tin lập tức hoảng sợ, sao lại như vậy?
Chẳng lẽ hơn ngàn người cũng không đấu lại 500 người của Long Hổ bang?
Một đám vô tích sự, sắc mặt Triệu Lộ không ngừng thay đổi.
Không kiềm chế được lớn tiếng chửi mắng”Lũ ăn hại, tụi nó là một lũ ăn hại, lũ vô dụng!”
“Bang chủ, ông lên lầu ba tránh đi, để dưới đây tôi giải quyết thay!” Một thủ hạ trung thành vội vàng nhắc nhở hắn.
Trước khi đi lên lầu, Triệu Lộ đã đạp hắn một cước để thỏa cơn giận lúc này.
Bình luận