“Nói, các người đã làm gì cô ấy?” !
“Còn có con của tôi nữa, các người liên tục làm hại đến phụ nữ tôi rồi con của tôi, nói ai cho các người lá gan lớn như vậy!” Mộ Dung Kiệt lửa giận ngùn ngụt, cả lầu của bệnh viện như bị chấn động bởi cơn thịnh nộ của anh!
Có hai người sợ tới mức mềm nhũn xụi lơ xuống đất.
Những người khác cũng không tốt được bao nhiêu, đôi chân run cầm cập đứng không vững, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Không phải là họ vô dụng.
Mà người đàn ông trước mặt khí thế quá lớn.
Làm cho người khác không thể chống đỡ nỗi trước sự lạnh lùng, sát khí đó.
Trời ơi, đây chính là đại thiếu gia Mộ Dung mà mọi người thường nhắc đến đây sao……
Là người đàn ông cao cao tại thượng như một vị vua.
“Tử Mặc!” Mộ Dung Kiệt chuyển ánh mắt qua Tử Mặc!
“Đại ca!” Tử Mặc một mực cung kính!
“Chặt tay chặt chân những ả đáng chết này, lấy cặp mắt ném cho cá sấu ăn!” Cư nhiên dám tổn thương đến bảo bối của anh, chán sống rồi!
Bọn họ không dám tin vào mắt mình, nhìn dáng vẻ người đàn ông trước mặt cảm giác không giống nói giỡn chút nào.
Cúi đầu quỳ xuống, kêu gào cầu xin tha thứ.
“Thiếu gia Mộ Dung, chúng tôi biết sai rồi, sau này không dám nữa, cầu xin anh bỏ qua cho chúng tôi!” !
Ngay cả Tử Mặc cũng rùng mình trước lời nói vô tình của anh.
“Lo lắng sao? Còn không mau đem đi!” Mộ Dung Kiệt hận không thể tự mình đem những mụ ác độc này ném làm mồi cho cá sấu ăn.
Không chỉ như vậy, anh còn muốn cho mọi người biết.
Ngải Tuyết trong lòng Mộ Dung Kiệt quý giá đến mức nào.
Anh là vua, cô chính là hoàng hậu đứng sau anh.
Ai dám động đến, giết không tha! ! !
Tử Mặc móc súng lục ra, chỉa vào đầu một trong số bọn họ.
“Đi mau!”
Mấy người đó vẫn không cam lòng mỗi bước đi rất chậm chạp và cẩn thận, họ hi vọng từ người Mộ Dung Kiệt sẽ xảy ra kỳ tích, sẽ thay đổi chủ ý lượng thứ cho bọn họ.
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt vẫn lạnh lùng như cũ, chân mày chau thật chặt.
“Sợ rằng, còn có người đứng sau việc này!”
“Không hổ danh là đại ca của Long Hổ bang, dĩ nhiên có người, chính là Thượng Quan Tử Uyển!” Vẻ mặt Tử Hiên buồn cười nhìn hỏa khí ngút trời của Mộ Dung Kiệt, giống như, chưa bao giờ nhìn thấy qua cơn thịnh nộ đến mất khống chế từ anh ta.
“Thượng Quan Tử Uyển!” Lại là cô ta.
Dám can đảm nhiều lần khiêu chiến giới hạn của anh.
Cô ta cho rằng Mộ Dung Kiệt anh đây sẽ không làm gì cô sao?
Móc điện thoại từ trong túi ra, bấm một dãy số dài.
“Lãnh Băng, tới đây một chuyến, ở phòng làm việc chờ tôi!”
Bình luận