“Hôn anh!” Trực tiếp đưa mặt tới gần, chờ đợi cô hôn.
Mặt Ngải Tuyết vẫn ửng đỏ như cũ, lúc anh vừa nói xong, càng làm khuôn mặt cô đỏ hơn cả trái cà chua, nhìn càng thêm kiều diễm ướt át!
Không đợi Ngải Tuyết có phản ứng gì, những người ngồi bên cạnh bắt đầu ồn ào lên:
“Hôn đi, hôn đi. . . . . .” Bọn họ còn vui mừng hơn cả người được hôn, dường như đôi kim đồng ngọc nữ đó là đôi bạn thân với họ.
Ngải Tuyết cắn môi, tên đàn ông chết tiệt này, cố ý muốn làm khó mình mà, định xoay mặt, không để ý đến anh nữa,
Mộ Dung Kiệt không có kiên nhẫn chờ đợi, ném cho cô cái lườm cảnh cáo.
Nâng cằm của cô lên, chủ động đưa miệng áp vào miệng cô, hung hăn cắn!
“A! ! ! Sao cắn em, anh là mèo sao?” Ngải Tuyết bị đau nên che miệng lại, trong lòng tức giận bất bình lên tiếng.
Lúc này Mộ Dung Kiệt mới hài lòng nhếch miệng lên “Nha đầu ngốc, anh cố ý làm em đau, để em nhớ lâu một chút, anh là chồng của em, sau này, phải gọi anh như vậy, anh muốn em hôn thì em phải hôn, em quên trước kia anh nói gì sao, không cho phép em cự tuyệt tình yêu của anh, hôn cũng là một loại hình thức thể hiện sự yêu thương, biết không?”
Ngải Tuyết vì lời nói của anh mà xụ mặt xuống” Mộ Dung Kiệt, anh đừng bá đạo như vậy có được không?”
Lời vừa nói ra, một cái cốc vào trán cô, “Nha đầu ngốc, em dám gọi anh là Mộ Dung Kiệt, cái cắn lúc nãy không đủ đau sao? Hay là, em còn muốn cảm thụ sự thân mật với anh lần nữa!” Vừa nói vừa lấn người tới.
Ngải Tuyết sợ tới mức rụt cổ lại như chú rùa, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng gật đầu một cái “Được rồi, anh nói cái gì chính là cái đó đi!”
Mộ Dung Kiệt hài lòng trước kết quả này, trong mắt tràn đầy nụ cười hạnh phúc!
Ăn uống xong, Ngải Tuyết đem những lồng bánh không chồng lên nhau nói” Trong nhà còn có Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan chưa ăn thì phải!” .
Đi khỏi tiệm, ánh mắt bất thiện, trợn mắt nhìn ông chủ bán hàng, trong lòng thề ‘ Ông chờ đó, ngày tôi có tiền sẽ quay lại trả đũa ông’, Ánh mắt muốn giết người của cô làm ông chủ không ngừng sờ chóp mũi, che giấu vẻ chột dạ trong lòng.
Một tay Mộ Dung Kiệt lái xe một tay không an phận đưa vào cổ áo của Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết dùng sức gạt tay anh ra, trong lòng kêu lên “Sắc lang, người đàn ông này chắc chắn là một ác ma tái thế”.
“Bảo bối, ngồi đàng hoàng một chút, em muốn anh lái xe xảy ra tai nạn à!” Những lời này khiến Ngải Tuyết ngồi yên ổn lại mặc cho anh đùa giỡn.
Bình luận