Những người khác cũng ngượng ngùng ngậm miệng, quay đầu ho khan! Phụ nữ của thiếu gia Mộ Dung, cho dù là đồ bỏ đi, cũng không đến lượt bọn họ có ý nghĩ đó!
Trong lòng Ngải Tuyết căng thẳng cuối cùng buông lỏng xuống, nở nụ cười tỏ vẻ cảm kích với thủ lĩnh.
Vô lực tựa vào chỗ ngồi, trong lòng ngổn ngang cảm xúc!
Tại phi trường La Mã, Ngải Tuyết đứng ở đại sảnh nhìn kẻ đến người đi, cười khổ một tiếng.
Bọn họ bất kể là đi hay về đều có đôi có cặp, thậm chí còn có người thân, bạn bè hay người yêu vây quanh.
Còn cô đây? Bơ vơ một mình đứng ở nơi đất khách quê người, cảm giác bất lực lan rộng từng tế bào!
Một giờ sau, Ngải Tuyết hoạt động thân thể đã chết lặng nãy giờ, thở dài một hơi.
Coi như dưới chân là mảnh đất không phải tổ quốc của mình, nhưng Ngải Tuyết cô vẫn có thể sinh sống bén rễ nảy mầm ở chỗ này!
Đè nén sự khó chịu trong lòng, quyết tâm bước nhanh ra khỏi phi trường, hôm nay, cô còn phải tìm chỗ ở!
Thành phố S của Trung Quốc, đêm mưa tháng bảy bên trong quán bar, Mộ Dung Kiệt uống say khước, tự mình lẩm bẩm cái tên”Ngải Tuyết, Ngải Tuyết!”
Tử Hiên cau mày, bộ dạng của anh Kiệt như thế này làm anh rất lo lắng!
Ngải Tuyết, thật sự chủ động rời đi sao?
Mặc dù anh Kiệt nói sẽ không tìm Ngải Tuyết nhưng anh đã điều động lực lượng của Long Hổ bang tìm kiếm khắp nơi! Ngay cả chút manh mối cũng không có!
Coi như Ngải Tuyết bỏ đi. Dù thế nào đi chăng nữa vẫn không thể thoát khỏi mạng lưới truy lùng của Long Hổ bang!
Thậm chí, một dấu vết nhỏ cũng không tìm ra!
Trừ phi, có người đã sớm bày ra kế hoạch này, đưa Ngải Tuyết đi khỏi đây, hơn nữa, người này có thực lực không hề nhỏ so với anh Kiệt.
Hay là anh Kiệt sớm biết hung thủ là ai nên có phần kiêng dè không dám động vào.
Trước mắt mà nói, dám đối chọi với Long Hổ bang chỉ còn con đường chết.
Nếu vậy thì anh Kiệt không muốn tổn thương đến người đó?Mà người đó rốt cuộc là ai?
Tử Hiên híp chặt mắt lại, với ý nghĩ đó khiến anh càng thêm bất an, không thể nào!
Nếu quả thật là ông nội, anh Kiệt sẽ điên lên mất!
Tử Hiên lắc đầu, không muốn suy nghĩ vấn đề ngày một tệ hại, nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Kiệt vẫn còn muốn rượu.
Vươn tay, đoạt lấy bình rượu, “Đừng uống nữa!” .
Mộ Dung Kiệt đẩy ra anh, thẹn quá hóa giận đem tất cả bình rượu trên bàn quăng xuống đất.
Tiếng thủy tinh bể liên tiếp phát ra ‘Xoảng….’ dọa những người hoang cuồng nhảy trên sàn, rối rít nhìn về phía hai người bọn họ!
Bình luận