Vội vàng đi tới, ôm cô vào lòng lần nữa, khoa trương hơn còn hé miệng chờ đút thức ăn!
Căn bản đối với một đám ruồi nhặng kia xem như không thấy!
Lần này, cả đám người đang ăn phải há mồm mở to mắt!
Ngải Tuyết viện cớ”Tôi đi vệ sinh!”
Vội vàng đẩy anh ra, cúi đầu chạy đi!
Tâm tình Mộ Dung Kiệt thật tốt, nhìn lướt qua mọi người, lúc tầm mắt quét qua Tử Hiên chợt lạnh xuống!
Nó dám tự động giấu bảo bối của anh suốt năm năm.
Năm năm là bao lâu?
1825 ngày! ! !
43800 canh giờ! ! !
2628000 phút! ! !
157680000 giây! ! ! ! !
Những số này còn chưa tính tới số lẻ đấy!
Tại sao? Năm năm rồi, nó không nói với mình chuyện tìm được Ngải Tuyết?
Nhiều cơ hội để nói với mình như vậy, tại sao nó không nói?
Mộ Dung Kiệt đập thật mạnh xuống bàn phát ra tiếng vang thanh thúy làm bầu không khí trở nên ngột ngạt kìm nén!
Tử Hiên né tránh ánh nhìn của con sói trước mắt, bộ dạng gấp gáp lùa cơm vào miệng!
Buổi tối, Ngải Tuyết chui vào chăn thật sớm, cô cảm thấy, nên nhắm mắt làm ngơ là tốt nhất.
Nhưng không ngờ tới, Mộ Dung Kiệt giống âm hồn không tan xuất hiện trong phòng cô, nói thế nào cũng quyết đòi ngủ với cô.
Ngải Tuyết tức giận trừng mắt, thấy Mộ Dung Kiệt đầy tà khí dựa lưng vào giường của cô.
“Rốt cuộc anh muốn sao?” Hai má Ngải Tuyết vì tức giận nên phính hồng!
Mộ Dung Kiệt hừ nhẹ”Anh là ông xã của em, em nghĩ xem anh muốn như thế nào?”
Ngải Tuyết vừa nghe, sắc mặt lập tức hồng đến cổ, người này, người đàn ông này, quá vô sỉ!
“Lưu manh! ! !” Tựa hồ ngoài từ này, không còn từ nào để cô hình dung tình cách con người anh.
Mộ Dung Kiệt nhíu mày”Lưu manh? ? ?”
“Bảo bối, em biết lưu manh là gì không?”
“Anh dạy cho em! ! !” Mộ Dung Kiệt vừa nói vừa đứng dậy đè Ngải Tuyết dưới thân!
Ngải Tuyết sợ tới mức thét lên “Lưu manh, thổ phỉ, bạo quân! ! !”
“Ơ, từ khi nào em lại nói những từ này thuận miệng đến vậy! Dường như chỉ thấy anh, em mới như vậy!” Mộ Dung Kiệt cười gian trá.
Ánh mắt Ngải Tuyết như muốn phóng lửa vì tức giận, vung bàn tay nhỏ bé lên, dường như Mộ Dung Kiệt đã sớm có chuẩn bị, chính xác bắt kịp.
Hai mắt anh tràn đầy ý cười”Nhiều năm không gặp, em ngày càng bướng bỉnh rồi, dám đánh ông xã của em?” truyện thấy hay các bạn sang DocTruyen.Org đọc nhé
Sắc mặt Ngải Tuyết xanh lét như tàu lá chuối, liếc mắt “Anh đùa đủ chưa! Tôi mệt rồi!”
“Mệt sao? Chúng ta đi ngủ!” Trong mắt Mộ Dung Kiệt thoáng qua một tia gian trá.
“Anh đi xuống! ! !” Ngải Tuyết không chịu được gầm thét!
Bình luận