“Thế nào? Gặc ác mộng sao? Đừng sợ, có anh ở đây !” Mộ Dung Kiệt nhìn gương mặt không còn chút máu của Ngải Tuyết, trong lòng đau thắt lại, tự trách bản thân sao không cẩn thận để cô ngủ một mình.
Cả người Ngải Tuyết đều phát run, càng nhìn Mộ Dung Kiệt, cô càng thấy anh giống như người đàn ông lạnh lùng trong mơ của mình! Chợt, đẩy anh ra”Anh rốt cuộc là ai?”
“Bảo bối, có anh ở đây, không phải sợ, ngoan!” Mộ Dung Kiệt nhìn cô càng thêm đau lòng, anh bất cẩn để người phụ nữ của mình gặp kinh hoảng đến vậy!
Vội vàng, muốn kéo cô áp vào ngực, Ngải Tuyết thấy anh chạy về phía mình, đôi mắt hiện lên sự sợ hãi, nhanh chạy bật ra ngoài!
Sợ hãi, sợ hãi tột độ đến mất ý thức!!
“Em chạy đi đâu?”
Mộ Dung Kiệt đuổi theo, hai người ở hành lang, một trước một sau truy đuổi nhau.
“Em chạy chậm lại, cẩn thận té!”
Anh nhắc nhở không sai, vừa nói xong, một chân Ngải Tuyết liền đụng đổ bình hoa, dừng cước bộ muốn nhặt nó, ngoài dự đoán mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Thân thể lập tức chúi về phía trước ngão nhào xuống đất, đầu đụng phải lan can! Bịch một tiếng, trước mắt Ngải Tuyết một màu đen, ngất lịm đi!
Giữa ngón tay, trên mặt nhẫn viên kim cương màu hồng chợt phát ra tia hào quang! Chỉ là trong nháy mắt, không gây được sự chú ý cho Mộ Dung Kiệt.
Toàn thân anh run rẩy đứng không vững, chạy nhanh về phía cô ngã!
“Ngải Tuyết —— Ngải Tuyết ——” Mộ Dung Kiệt ôm lấy cô chạy xuống lầu, máu tươi trên người cô chảy xuống cánh tay Mộ Dung Kiệt nối tiếp chảy dài xuống sàn nhà!
Tí tách ——
Tí tách ——
Khoảnh khắc nhìn cô, trái tim anh như ngừng đập, anh vô cùng hối hận, hận không thể tự tay tát mình vài cái.
Anh không bảo vệ tốt bảo bối của mình, anh cư nhiên để cho cô bị thương vẫn trơ mắt nhìn không cách nào giúp đỡ.
Đáng chết ——
********
Bên trong phòng bệnh, Mộ Dung Kiệt phát điên gắt gao nắm tóc mình, hai mắt đỏ hồng sắc máu! Mặc dù bác sĩ nói Ngải Tuyết không có gì nghiêm trọng, nhưng anh vẫn không yên lòng!
Từng nghe Thang Tiệp nói vào năm năm trước sau khi Ngải Tuyết té xích đu mà mất trí nhờ! Tim của anh không thể bình tĩnh được nữa !
Từ trên không trung té xuống, cô không chết đã là may mắn lắm rồi! Ngẫm nghĩ mọi thứ, làm cho anh kinh hồn bạt vía!
“Thật ra thì, lúc mới bắt đầu Ngải Tuyết vốn rất muốn tìm lại đoạn kí ức trước kia, chúng tôi cũng rất tích cực phối hợp, nhưng mà, mỗi lần nhớ lại, chẳng những không nhớ được bất cứ thứ gì ngược lại đầu của Tiểu Tuyếtđau như búa bổ! Đau đến không muốn sống! Chúng tôi, thật sự không đành lòng nhìn cô ấy như thế! Cho nên cũng không muốn cô nhớ lại đoạn quá khứ ấy!”
Bình luận