“Bảo bối, em hư lắm, đau chỗ nào?”
“. . . . . .” Anh thản nhiên nói, còn cô mặt mỏng sao có thể nói ra.
“Nói, không thoải mái chỗ nào?”Kiệt quan tâm hỏi.
“Ừ.”
“Không phải ừ, là chỗ nào!”
Ngải Tuyết bậm môi, lấy cái gối che mặt “Ừ. . . Thoải mái. . .”
Kiệt hài lòng nở nụ cười ma mị tiếp đó nắm eo cô dịu dàng đi vào: “Vậy anh làm ông chồng quản nghiêm hay để em làm bà vợ quản nghiêm?”
Ô ô ô. . . Cô có sự lựa chọn sao?
“Nói. Trả lời anh!” Càng nói càng mạnh bạo hơn với cô.
“Chồng quản nghiêm, em có thể làm bà vợ quản nghiêm à?” Ngải Tuyết đau khổ phát hiện được người đàn ông này thật sự rất phúc hắc. Cô luôn bị anh dắt mũi ăn đến sạch sành sanh.
“Có thế mới ngoan, làm con mèo nhỏ trong lòng anh, để anh dịu dàng chăm sóc!”
Kiệt mỉm cười hạnh phúc, với cuộc sống hạnh phúc hiện tại, khiến anh có cái nhìn mới hơn về hai chữ gia đình.
Bên trong trường học, Ngải Tuyết đang phát mấy bịch kẹo đỏ cho bạn học, vui mừng nhận những lời chúc phúc từ họ.
“Tiểu Tuyết, Kỳ Hạo là anh trai của cậu thật chứ?” Lãnh đi từ phía sau nói, dường như rất mong chờ câu trả lời của cô.
Ngải Tuyết cười cười nói”Ừ, cậu thích không? Tớ giới thiệu cho!”
Vốn chỉ là lời nói đùa giỡn, thế nhưng ánh mắt Lãnhtrở nên hưng phấn, cầm tay Ngải Tuyết: “Cám ơn cậu, phiền cậu đem lá thư này gửi đến anh ấy giúp tớ.”
Ngải Tuyết dở khóc dở cười, đúng là cái miệng hại cái thân mà, mình còn chưa biết trong lòng anh Hạo có người ta không ở đó đòi giúp người ta.
“Tớ sẽ mang giúp cậu, có điều cậu phải dũng cảm lên ~”
“Ừ, tớ biết mà, Tiểu Tuyết cậu thật tốt, ngày trước cậu vừa tới tớ đã cư xử kì cục như thế, tớ xin lỗi cậu.” Lãnh đột nhiên ngượng ngùng đỏ mặt.
Ngải Tuyết không để bụng tươi cười nói: “Chuyện trước kia, tớ đã quên hết, bây giờ chúng ta là bạn bè tốt, chuyện sau này chưa biết tốt hay xấu, nói những lời khách khí đó làm gì?”
Lãnh đỏ mặt, trong đầu mở tưởng đến cuộc sống ở chung với Kỳ Hạo.
Tới giờ tan học, Tử Mặc đến đón cô về nhà, vì Kiệt có chút chuyện phải đi xử lý.
Ngải Tuyết ái ngại nhìn Tử Mặc, ngày hôm qua chuyện cô và Kiệt đùa ở phòng bếp, bây giờ nhớ lại chỉ muốn độn thổ cho xong.
Bình luận