Bên này, Dạ Đàm rời khỏi Tàng Thức hải, một đường trở về Thiên giới, vốn định đến cáo trạng ác nhân kia trước. Nhưng mới vừa tiến vào Nam Thiên môn, Nhị Lang thần đã dắt Hao Thiên Khuyển tới trước mặt.
“Người đâu! Bắt Thanh Quỳ công chúa lại!” Hắn trầm quát một tiếng, liền có thiên binh tiến lên, không nói hai lời, trực tiếp trói Dạ Đàm lại.
Dạ Đàm vốn đang không để bụng, thế mà Nhị Lang thần công chính nghiêm minh tuyên bố tội trạng của nàng: “Hoa Thủy Tiên lệnh sứ Bộ Thanh Từ bị giết hại ở Diêm Sơn, mạt tướng phụng chỉ áp giải Thanh Quỳ công chúa đến Bồng Lai cung giáng thẩm vấn!”
“Bị giết hại?!” Dạ Đàm nhíu mày, hỏi: “Bộ Thanh Từ đã chết rồi á?”
Nhị Lang thần không hề trả lời, chỉ nói: “Mời công chúa.”
Dạ Đàm lòng tràn đầy nghi ngờ mà theo hắn đến Bồng Lai cung giáng, trong lòng cũng nhịn không được mà nói thầm —— sao lại chết chứ? Bích Khung làm à? Không, nàng ta làm gì có lá gan to như thế.
Nàng nghĩ mãi không ra, mãi cho đến khi tiến vào Bồng Lai cung giáng.
“Bộ Thanh Từ, ngươi từ nhỏ đã thiện lương, không hề gây thù chuốc oán với ai. Sau khi thăng chức Hoa Thủy Tiên lệnh sứ, lại cẩn thận dè dặt khắp chốn, làm tròn phận sự. Rốt cuộc là ai lại nhẫn tâm như thế, hại ngươi chết thảm……” Bộ Vi Nguyệt chữ chữ khoét tim, ruột gan đứt đoạn.
Dạ Đàm bước vào, ánh mắt đảo qua, đúng lúc chạm phải ánh mắt của nàng.
“Là ngươi!” Bộ Vi Nguyệt đứng bật dậy, không quan tâm Thần đế và Thần hậu đang ngồi trên tọa, gần như là vọt tới trước mặt Dạ Đàm. Trên mặt nàng nước mắt chưa khô, chặn ngang kéo lấy Dạ Đàm, bi thanh quát hỏi: “Bộ Thanh Từ chỉ là một hoa lệnh sứ nhỏ nhoi, vì sao ngươi phải giết nó? Nó là cỏ cây thành tiên, đơn thuần từ nhỏ. Rốt cuộc nó đã làm sai chuyện gì, mà khiến cho công chúa sinh ra sát tâm ác độc như thế?”
Dạ Đàm cúi đầu, nhìn thấy thi thể của Bộ Thanh Từ. Cỏ cây thành tinh bị muối gây tổn hại, xác chết trắng toát ngả vàng, khô héo đến đáng sợ. Hiện tại trong cơ thể nàng ta còn một chút linh khí cuối cùng, vẫn giữ cho nàng ta tạm thời duy trì hình người. Chỉ là dưới làn da trương phình kia, loáng thoáng lộ ra gân mạch của cỏ cây, càng làm người ta kinh hãi. Mà trên cổ nàng ta, có thể trông thấy rõ ràng một góc áo màu tím.
Không thể ngờ được, nàng ta đã thực sự chết rồi. Dạ Đàm ngẩng đầu, nhìn về phía Bộ Vi Nguyệt ở trước mắt. Ánh mắt hai người đối diện nhau, tựa hồ có thể bắn ra tia lửa.
“Nếu luận về ác độc, ta còn thua ngươi xa đấy.” Nhớ tới Bộ Thanh Từ ở Diêm Trì từ chối không chịu nhận sai kia, Dạ Đàm nói những lời này vẫn là thật tình.
“Bất kể hôm nay ngươi có hoa ngôn xảo ngữ như thế nào, giết người cũng phải đền mạng.” Bộ Vi Nguyệt trên mặt cực kỳ bi ai, nhưng trong mắt lại ẩn giấu một sự hung ác.
Trên tọa, Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, Thần hậu Nghê Hồng thượng thần thì lại một mặt quan tâm. Mắt thấy Thiếu Điển Tiêu Y không nói lời nào, bà đành phải hỏi: “Thanh Quỳ, hoa Thủy Tiên lệnh sứ bị hại, ngươi cũng biết chuyện sao?”
Bà điềm đạm đặt câu hỏi, nhưng cũng lộ ra sự lo lắng. Sát hại hoa Thủy Tiên lệnh sứ là tội danh gì, bà chính là biết rõ hơn ai hết.
Dạ Đàm nhìn trái ngó phải, không thấy Bích Khung. Nhưng nàng ta vừa ngu xuẩn vừa nhát gan, chỉ sợ phái đến cũng chả có tác dụng gì hơn. Dạ Đàm chớp mắt một cái, nước mắt liền tuôn trào: “Thần hậu, Hoa Thủy Tiên lệnh sứ hẹn ta đến Diêm Trì ngắm cảnh. Không biết vì sao, đột nhiên trở mặt, muốn đẩy ta xuống Diêm Trì. Nếu không có cao nhân cứu nguy, ta…… ta đã không thể gặp được bệ hạ và Thần hậu nữa rồi!”
Nàng khóc còn chân thật hơn Bộ Vi Nguyệt, Thiếu Điển Tiêu Y chau mày, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, ngươi cứ nói rõ ràng tường tận ra đi.”
Thần hậu vốn là thiên vị Dạ Đàm, lúc này tự nhiên đau lòng, bà nói: “Ngươi đừng có sợ hãi, Thiên giới xưa nay xử sự công chính nghiêm minh, chỉ cần ngươi không sai, tự nhiên cũng sẽ không giáng tội cho ngươi.”
Bộ Vi Nguyệt cắn chặt răng, cúi đầu vỗ về thi thể, khóc rống.
Dạ Đàm nức nở nói: “Ta suýt chút nữa là ngã xuống Diêm Trì, may mà Đông Khâu tiên sinh đi ngang qua Diêm Sơn. Ta được ông ấy cứu, mới thoát khỏi một kiếp nạn, bệ hạ và Thần hậu có thể phái người đến hỏi. Với uy danh tiếng tăm của ông ấy, chung quy cũng không đến mức nói dối đâu.”
Nàng không chút khách khí mà mang Đông Khâu Xu ra, trên điện chợt im lặng.
Quả thực, với thân phận và địa vị của Đông Khâu Xu, sẽ không nói dối lừa người.
Bộ Vi Nguyệt lớn tiếng ép hỏi: “Vậy vạt áo trên người Bộ Thanh Từ, ngươi giải thích thế nào đây?!”
Dạ Đàm đâu có sợ nàng, nói: “Người ta ngã xuống Diêm Trì, đương nhiên là phải giãy dụa rồi. Khi đó người ta vừa quýnh quáng vừa sợ hãi, vạt áo này bị rơi ra lúc nào, ta làm sao biết được chứ? Lúc đó Bộ Thanh Từ ở ngay bên cạnh Diêm Trì, có lẽ là Đông Khâu tiên sinh thấy chuyện bất bình, sau khi cứu ta thì tiện tay đẩy nàng ta rơi xuống, vậy cũng rất có khả năng nha!”
Nàng nói dối không chớp mắt, trực tiếp đem tất cả trách nhiệm đổ cho Đông Khâu Xu. Bộ Vi Nguyệt tức giận đến không ngừng cười gằn, nửa điểm biện pháp cũng không có.
Thiếu Điển Tiêu Y suy nghĩ một chút, cảm thấy Dạ Đàm nói cũng rất có lý. Ông nói: “Nếu thực sự là Bộ Thanh Từ cố ý mưu hại Thiên phi tương lai, vậy người này bụng dạ khó lường, trừng phạt đúng tội. Chuyện này, trẫm sẽ đích thân đến Tàng Thức hải chứng thực.”
Dạ Đàm đắc ý dào dạt, tặng cho Bộ Vi Nguyệt một ánh mắt khiêu khích.
Thần hậu cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Nếu sự việc đã có người làm chứng, vậy thì còn gì tốt hơn nữa.” Huyền Thương quân vì Dạ Đàm mà chống đối Thiếu Điển Tiêu Y, đủ thấy tình cảm của hắn đối với cô gái này, Thần hậu nhìn Dạ Đàm đương nhiên càng thêm vài phần yêu thích. Bà dịu dàng nói: “Đứa nhỏ đáng thương, gặp phải loại chuyện này nhất định là bị dọa sợ rồi. Lại đây bản cung nhìn xem nào.”
Dạ Đàm vừa mới đi được hai bước về phía bà, phía sau, đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Li Quang Dạ Đàm, chuyện tới nước này, ngươi còn dám giả mạo Thiên phi sao?!”
Trong điện tĩnh lặng, Dạ Đàm bỗng quay đầu lại, chỉ thấy ở cửa đại điện, lại có một người quen đang đứng —— Đan Hà thượng thần.
Dạ Đàm sửng sốt.
Bình luận