Trong ngôi miểu đổ nát, Dạ Đàm xách bánh bao chay được gói bằng giấy dầu, lấm la lấm lét nhìn vào bên trong.
Thiếu Điển Hữu Cầm đi theo phía sau nàng, hết sức khó hiểu: “Sao vậy?”
Dạ Đàm ăn nói như thật: “Ta nhìn xem Triều Phong đã nguôi giận chưa. Lỡ như hắn nổi tâm tính tiểu nhân, mai phục ta ở cửa thì phải làm sao?”
“Nàng……” Huyền Thương quân cạn ngôn, “Sớm biết như thế, nàng còn trêu chọc hắn làm gì!”
Dạ Đàm duỗi dài cổ nhìn một hồi, nói: “Ai biểu hắn luôn làm phiền tỷ tỷ của ta chứ? Hơn nữa, ta lại không hề nói sai, tuy rằng không có chứng cứ chứng minh hắn và Cốc Hải Triều có quan hệ cha con hay không, nhưng cũng không hề có chứng cứ chứng minh điều đó không phải đâu, đúng không?”
Nàng vừa mới thốt ra chữ cuối cùng, đã bị Triều Phong ném hạt dẻ vào đầu.
…… Lần này, ngay cả Thanh Quỳ và Huyền Thương quân cũng không định giúp nàng.
Trêu mèo chọc chó, đáng đời!
Dạ Đàm ôm đầu, tức giận nói: “Muội ngươi! (*)”
(*) muội ngươi: một câu mắng chửi người khác tương tự như mẹ ngươi, cha ngươi nhưng nhẹ nhàng hơn.
Huyền Thương quân nhíu mày, nói: “Không được mắng người.”
“Không phải mà!” Dạ Đàm chỉ ra bên ngoài miếu, “Mau nhìn kìa, muội chàng!”
Mấy người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy ngoài miếu, một trận gió tanh chợt nổi lên. Một mãnh thú sặc sỡ chạy như điên tới, trên lưng nó có một cô gái đang ngồi —— không phải Tử Vu thì là ai?
Mà Huyền Thương quân sau khi thấy rõ mãnh hổ nàng đang cưỡi là ai, lập tức giận tái mặt.
“Thiếu Điển Tử Vu!” Hắn quát một tiếng chói tai.
Tử Vu không ngờ sẽ trực tiếp gặp hắn ở cửa miếu như vậy, rốt cuộc ngồi không xong, cựa mình một cái, ngã từ trên lưng Đế Lam Tuyệt xuống dưới. Lúc nàng nói chuyện đến răng cũng va lập cập vào nhau: “Huynh, huynh, huynh trưởng!”
Huyền Thương quân giận dữ chỉ vào nàng, nói: “Muội thân là con gái, hành vi cử chỉ lỗ mãng như thế, còn ra thể thống gì?”
Tử Vu chưa nói được chữ nào, nước mắt đã trào ra. Dạ Đàm ngược lại cảm thấy không có gì đáng nói: “Cái này thì tính là lỗ mãng gì chứ, lúc trước ta cũng thường xuyên cưỡi hắn mà.”
Cơn tức của Huyền Thương quân càng tăng thêm, lại không để ý tới nàng, vẫn tiếp tục nổi đóa với Tử Vu: “Còn có, ai cho phép muội một mình hạ phàm? Các ngươi một người hai người, chẳng lẽ ta rời khỏi Thần tộc rồi, Thiên giới sẽ không có quy tắc nữa sao?”
“Huynh trưởng, muội sai rồi!” Tử Vu òa lên khóc thành tiếng. Đế Lam Tuyệt vốn đã không hài lòng, nói: “Thiếu Điển Hữu Cầm, ngươi luôn miệng nói quy củ Thiên giới, không cảm thấy tức cười à? Nếu ngươi tuân theo quy củ, thì hôm nay đã không xuất hiện ở đây rồi. Thiếu Điển thị nóc trên không ngay thẳng, nóc dưới tự nhiên cũng xiêu vẹo theo.”
Tử Vu bị dọa đến mặt trắng bệch, dùng sức lôi kéo Đế Lam Tuyệt. Huyền Thương quân lại nhíu mày, hồi lâu, hắn mở miệng nói tiếp, ngữ điệu cũng yếu đi một bậc: “Đế Lam Tuyệt nói đúng, ta thân là huynh trưởng, không thể làm tấm gương tốt. Bây giờ còn quở mắng muội, khó tránh đuối lý.”
Giọng của hắn thấp dần đi, tràn đầy sự tự trách. Tử Vu càng thêm đau lòng: “Không phải, huynh trưởng, huynh đừng nói như vậy, đều là lỗi của muội! Muội chỉ muốn đến xem thử huynh sống thế nào thôi. Sau này muội sẽ không dám nữa đâu! Sau khi huynh đi, Thần tộc loạn lên hết rồi. Có người khống chế Nhị ca xông vào Bồng Lai cung giáng, suýt chút nữa trộm đi mảnh vỡ rìu Bàn Cổ. Nhị ca hiện tại vẫn còn bị thương nặng không dậy nổi. Muội không biết nên làm gì bây giờ……”
Nàng càng nói càng đau lòng, vẻ mặt Huyền Thương quân dần dần ngưng trọng.
Dạ Đàm thở dài, nói: “Đừng khóc, vào trong miếu trước rồi nói sau.”
Tử Vu nắm tay nàng, khóc thút thít nói: “Tỷ khuyên huynh trưởng trở về được không? Nhị ca bị thương, phụ thần và mẫu thần lúc nào cũng cãi nhau. Rõ ràng lúc huynh trưởng còn ở đó mọi thứ đều tốt đẹp hết! Muội không thích Thiên giới của hiện tại! Tỷ cùng theo huynh trưởng muội trở về được không?”
Nàng nước mắt như ngọc, Dạ Đàm quay đầu lại nhìn thoáng qua Huyền Thương quân, lâm vào trầm tĩnh.
Miếu cũ nhỏ hẹp, chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở của Tử Vu.
Triều Phong lầm bầm làu bàu: “Thảo nào Thiếu Điển Tiêu Y đích thân hạ phàm đến đây, Thiên giới vậy mà lại xảy ra loại chuyện này.”
Huyền Thương quân lúc này mới nhìn về phía hắn, hỏi: “Phụ thần ta á?”
Thanh Quỳ bên cạnh nói: “Chỉ mới đây thôi, Thần đế bệ hạ và Thần hậu đều đến đây. Thần đế bệ hạ còn ra tay đánh lui Ma hậu, đã cứu ta và Triều Phong. Nhưng mà…… Thần hậu hình như đã có mâu thuẫn gì với ông ấy.”
Huyền Thương quân trầm ngâm không nói gì, Dạ Đàm trộm liếc mắt nhìn hắn một cái, hai tay nắm vào nhau, hiển nhiên vô cùng căng thẳng.
—— hắn nhớ mong Thần tộc Thiên giới, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết. Cho dù người đã rời khỏi, nhưng tim trước sau vẫn luôn ở đó. Quả nhiên, hắn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, muội cứ từ từ kể hết ra đi.”
Tử Vu bắt đầu kể tình hình của Thần tộc mấy ngày gần đây, mày rậm của Huyền Thương quân nhíu chặt, chăm chú lắng nghe. Dạ Đàm đứng dậy, mang bánh bao đã mang về đưa cho Thanh Quỳ. Nàng rầu rĩ không vui, Thanh Quỳ đương nhiên cảm thấy được. Nàng kéo Dạ Đàm sang một bên, mềm giọng trấn an: “Cho dù hắn đã rời khỏi Thiên giới, thì suy cho cùng người thân vẫn còn ở đó. Trong lòng hắn nhớ nhung cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Muội đừng suy nghĩ nhiều.”
Nàng vừa dứt lời, Đế Lam Tuyệt đã bổ đao: “Thôi đi, trong xương tủy hắn đều chảy dòng máu của Thần tộc. Có thể kiên định được bao lâu? Nàng đừng lãng phí thời gian ở cạnh hắn làm gì, còn không bằng theo ta quay về Yêu giới. Dạ Đàm, phụ hoàng ta đã chấp thuận, chỉ cần ta thuận lời kế thừa ngôi vị Yêu hoàng, ông ấy sẽ không can thiệp vào hôn sự của ta nữa.”
Hắn chăm chú nhìn thật sâu vào Dạ Đàm, cầm tay nàng. Những lời còn lại chưa kịp nói ra, đã cảm thấy tay này không đúng lắm —— quá cứng. Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy không biết Huyền Thương quân chìa tay sang từ bao giờ, đúng lúc bị hắn cầm phải.
Mà Huyền Thương quân mày rậm như kiếm, mắt giống như hàn băng, suýt chút nữa hóa thân thành anh hùng đánh hổ: “Ta có bao nhiêu kiên định, ngươi cứ mở to mắt ra mà nhìn đi. Về phần nàng, ta mặc kệ trước kia hai người có quan hệ như thế nào, từ nay về sau, không được chạm vào nàng dù chỉ là một cọng tóc nữa.”
Đế Lam Tuyệt hất tay hắn ra, rống giận: “Ngươi đừng hòng! Bọn ta là thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô xai (*), ngươi thì tính là gì? Người có hôn ước với ngươi, là Li Quang Thanh Quỳ. Ngươi tự đi mà tìm vị hôn thê của ngươi đi, nàng không có một chút quan hệ nào với ngươi hết!”
(*) lưỡng tiểu vô xai: hai nhỏ vô tư (hai đứa con trai và con gái thuở nhỏ chơi với nhau hồn nhiên).
Bên cạnh, trên mặt Thanh Quỳ nhất thời có chút xấu hổ, Triều Phong khoanh hai tay trước ngực, đang xem náo nhiệt, nghe vậy hắn lạnh lùng nói: “Các ngươi tranh giành tình nhân, đừng có kéo người khác vào được không hả?”
Huyền Thương quân đâu chịu bỏ qua như vậy? Hắn bắt lấy tay Dạ Đàm, nghiêm mặt nói: “Ta và nàng đã thành tâm hẹn ước với nhau, nàng càng không thể nhìn ngang ngó dọc. Hôm nay ở trước mặt hắn, nàng hãy nói cho rõ ràng, để tránh hắn mộng tưởng hão huyền, tiếp tục dây dưa.”
“Ta nhìn ngang ngó dọc á?” Dạ Đàm vừa nghe thấy mấy chữ này liền phát hỏa, tức giận nói: “Lúc chàng ở Thiên giới, cùng Bộ Vi Nguyệt kia thông đồng cấu kết, liếc mắt đưa tình, không có việc gì còn muốn đến “cầm tiêu hợp tấu”, ta có nói gì không?”
Huyền Thương quân khẽ ngây ngẩn, lập tức biện bạch nói: “Ta và cô ấy là bạn thân khi nhỏ, kết bạn lúc tóc để chỏm, tuyệt đối không có tình riêng.”
Dạ Đàm cười lạnh: “Làm sao chứng minh? Người ta chính là mở miệng một cái là Hữu Cầm, gọi được thân thiết quá nhỉ!”
Nàng vừa dứt lời, Triều Phong bên cạnh đã liên tục lấy tay quạt gió, Thanh Quỳ hỏi: “Chàng sao vậy?”
Triều Phong nói: “Ta quạt bớt vị chua trong cái miếu này.”
Quả nhiên, lời này chuốc tới vài ánh mắt khinh thường. Triều Phong không hề gì: “Các vị cứ tiếp tục, ngàn vạn lần đừng vì ta mà ảnh hưởng tới tâm tình vớt chua uống dấm của các ngươi.”
Dạ Đàm khinh bỉ đến muốn lật cả trời, Huyền Thương quân cầm tay nàng, kéo nàng đến trước mặt, giải thích nói: “Bộ Vi Nguyệt thông hiểu nhạc luật, rất có thiên phú. Ta luyện đàn từ nhỏ, cũng quả thực luyến tiếc tài hoa của cô ấy. Nhưng mà, ta và cô ấy phát hồ tình, chỉ hồ lễ (*), tuyệt đối không có chuyện mờ ám. Nếu nàng để ý, từ nay về sau ta sẽ chú ý nhiều hơn, không qua lại với cô ấy nữa là được.”
(*) phát hồ tình, chỉ hồ lễ: Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong tình cảm ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức, ràng buộc con người ta không nên vượt quá lằn ranh đó.
Hắn chữ chữ chân thành, Dạ Đàm có chút động tâm, hỏi: “Thật sao? Vậy ta và Bộ Vi Nguyệt, ai xinh đẹp hơn?”
Huyền Thương quân rũ mắt xuống, nói: “Cô ấy chỉ là một vị tiên hữu, ta chỉ kết bạn với cô ấy, chưa từng để ý sắc đẹp. Cũng, chưa bao giờ lấy cô ấy ra so sánh với nàng.”
“Chậc chậc.” Triều Phong chà chà một thân sởn gai ốc. Dạ Đàm được dỗ dành, cứ như trong lòng thấm ra một giọt mật. Nàng tiếp tục hỏi: “Vậy được rồi, thông hiểu âm luật, thiên phú của ta như thế nào so với nàng ta?”
“……” Huyền Thương quân có mê muội lương tâm như thế nào, cũng đáp không được câu hỏi này. Hắn chăm chú nhìn vào mắt Dạ Đàm, nói: “Cùng một chuyện, ở chung trong một nhà, có một người giỏi là được rồi.”
Rõ ràng là đề tài dễ toi mạng, hắn lại có thể trả lời được hoàn hảo. Dạ Đàm vui thích, đang định khen thưởng hắn một câu. Đế Lam Tuyệt chen qua, chặn ngang tách hai tay đang nắm nhau của hắn và Dạ Đàm ra: “Dạ Đàm, loại nam nhân lời ngon tiếng ngọt này, sao nàng có thể tin tưởng được? Nàng ngẫm cho kỹ lại xem, hắn hơn hai ngàn bảy trăm tuổi, dẫn theo nàng rời khỏi bậc cha chú tổ nghiệp, cũng chỉ có thể ở ngôi miếu đổ nát này. Vừa già vừa nghèo, có cái gì đáng lưu luyến chứ? Thời gian nàng ở trên trời, lẽ nào so được với mười năm quen biết, vui vẻ dạo chơi nhân gian của chúng ta sao?”
“Ách…… hình như cũng có lý.” Dạ Đàm suy nghĩ không đứng đắn, hiếm khi thấy người nào đó bên cạnh ăn giấm chua thành như vậy, nàng đương nhiên muốn xem thêm. Nhưng mà còn chưa kịp đáp, nàng lại bị Huyền Thương quân kéo sang, ấn vào trong lòng. Con người Huyền Thương quân, luôn trong mắt không chứa nổi một hạt cát, hắn nói: “Hôm nay nàng phải xác định rõ thái độ, cắt đứt tạp niệm của hắn!”
Tử Vu ngồi ở một bên, mắt thấy Đế Lam Tuyệt đối đầu với huynh trưởng của mình. Tuổi hắn vẫn còn nhỏ, nhưng ở trước mặt Huyền Thương quân lại không có chút nào sợ hãi, cũng…… không nhường một bước nào.
Hắn tranh giành một người giống như bảo vệ lãnh thổ, từ đầu chí cuối, không hề nhìn về phía nàng.
Tử Vu nhìn thoáng qua Dạ Đàm, sau đó hạ tầm mắt xuống, cái loại cảm giác chua chát dâng lên trong lòng này, lại một lần nữa bao phủ nàng.
Bình luận