Thiên Ba viện.
Dạ Đàm dựa vào cửa điện, vẫn đợi đến khi phía đông sáng dần lên, Huyền Thương quân vẫn cứ chưa trở về.
Ngược lại Phi Trì nhận được lời nhắn của Quang Thiên, xách một giỏ thức ăn mặn tiến vào. Hắn mới vừa gõ một cái, cửa đã lập tức mở ra. Phi Trì giật thót tim, Dạ Đàm gần như trong nháy mắt ló đầu ra, vừa nhìn thấy là hắn, liền hừ một tiếng.
Phi Trì đương nhiên biết nàng đang chờ ai, xem ra, gần đây tình cảm của nàng với quân thượng nhà mình đã được hâm nóng lên không ít. Phi Trì thoáng cảm thấy vui mừng —— dù sao thì quân thượng cuối cùng cũng không phải bận rộn vô ích một đợt nào nữa rồi.
Hắn dâng cái giỏ trong tay lên, nói: “Công chúa, quân thượng sợ người đói bụng, cố ý lệnh cho tiểu nhân đến đây nấu cho người một cái lẩu.”
Hắn rất tự cảm thấy mình đã biểu lộ ra toàn bộ sự quan tâm chăm sóc của quân thượng nhà mình, nhưng Dạ Đàm lại liếc mắt thấy Bích Khung đang trốn ở phía sau hắn. Thế nên sự quan tâm của quân thượng tạm thời bị gác qua một bên, Dạ Đàm nhướng mày: “Ta còn tưởng ngươi cả đời này đều rụt cổ không dám xuất hiện đấy!”
Một tay Bích Khung nắm chặt lấy góc tay áo của Phi Trì, trên mặt cũng viết đầy chữ chột dạ.
Phi Trì đành phải nói: “Cô ấy mới trải qua một trận bệnh, vẫn xin công chúa đừng chấp nhặt với cô ấy.”
“Trải qua một trận bệnh?” Dạ Đàm là loại người dễ bỏ qua hiềm khích trước đây sao? Nàng lập tức nói: “Là làm chuyện xấu nhiều quá, nên chột dạ đến mức bệnh luôn à? Ta vẫn thực sự không nhìn ra, ngươi còn có hạng thủ đoạn này. Nào nào, ngươi nói thử xem, lúc đó ngươi đã hại chết Bộ Thanh Từ rồi giá họa cho bản công chúa như thế nào vậy? Có phải căn bản không muốn cứu nàng ta lên đúng không?”
Phi Trì khẽ giật mình, Bích Khung hoảng đến độ cái cổ cũng đỏ lên: “Không có, không phải ta!” Hốc mắt nàng đỏ lên, nước mắt lại bắt đầu ngấn lên, “Ta không hề hại chết tỷ ấy mà!”
“Ồ?” Dạ Đàm có chút hứng thú, hỏi: “Nàng ta và ngươi ở cùng một chỗ, nàng ta chết rồi, nhưng ngươi vẫn bình yên vô sự, vậy tóm lại nguyên nhân là từ đâu?”
Bích Khung biết rõ thủ đoạn của Bộ Vi Nguyệt, đương nhiên không dám khai ra Bộ Vi Nguyệt. Hơn nữa, nàng và Dạ Đàm cũng không hề ưa nhau, tự nhiên sẽ không trợ giúp cho Dạ Đàm. Nàng kiên trì đến cùng, nói: “Làm sao ta biết được? Tự bản thân ngươi gây ra chuyện tốt đó, lại đổ tội cho ta!”
“Còn học được thói mạnh miệng nữa à!” Dạ Đàm bỗng đề cao âm lượng, lớn tiếng quát hỏi, “Bộ Vi Nguyệt cho ngươi lợi ích gì để ngươi muốn giấu diếm giúp nàng ta?!”
Bích Khung vốn đã như chim sợ cành cong, lúc này sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Nàng ta mới chưa cho ta lợi ích gì, nàng ta không hề biết ta đã nhìn thấy hết. Nàng……” Lời còn chưa dứt, nàng đã ý thức được mình mắc lừa rồi.
“Hừ!” Nàng nghiêng đầu đi, không nói thêm gì nữa.
Phi Trì nghe ra điều gì đó, hỏi: “Cô nhìn thấy cái gì?”
Bích Khung lập tức nói: “Ta không nhìn thấy gì hết! Ta cũng không biết gì cả. Ngươi không được tra hỏi ta!”
Phi Trì khó xử mà nhìn nhìn Dạ Đàm, Dạ Đàm thở dài, nói: “Quên đi, vốn loại ngu ngốc như ngươi, thấy cái gì cũng đều không có ích. Vạn Hà Thính Âm của Hà tộc các ngươi rõ ràng có thể lưu lại bằng chứng nàng ta gây án. Không cần phải nói, chắc là ngươi chẳng lưu lại được cái gì đâu nhỉ?”
Bích Khung nổi giận: “Ngươi mới ngu ngốc đó! Ta…… ta……” Ngoài mặt nàng không phục, nhưng trong lòng lại như thể hồ quán đỉnh (*) —— đúng vậy, sao ta lại không lưu lại chứng cớ chứ? Nhưng mà nàng đối với Dạ đàm cũng không có hảo cảm gì —— để cho hai người họ chó cắn chó thì tốt rồi, mình xen lẫn vào làm gì?
(*) thể hồ quán đỉnh: Dịch ra tiếng Việt thì câu thông dụng nhất là tưới sữa lên đầu. Trong phật học câu này mang ý nghĩa chỉ việc truyền thụ trí tuệ, giúp người ta ngộ ra điều gì đó. Nghĩa thoát: chợt hiểu ra/ ngộ ra, bỗng nhiên hiểu ra.
Nàng tức khắc nói: “Ta chẳng biết cái gì hết, lưu chứng cớ gì chứ?”
Dạ Đàm cũng lười hỏi lại nàng, Phi Trì đã rửa sạch đồ ăn trong giỏ, bỏ vào nồi canh nấu sôi lên.
Mùi canh xương tỏa khắp Thiên Ba viện, Dạ Đàm lại quay đầu liếc mắt nhìn cửa điện một cái. Huyền Thương quân vẫn chưa trở về.
Ôi, cũng không biết hắn tính đi cứu Thần hậu kiểu gì.
Bồng Lai cung giáng.
Huyền Thương quân đương nhiên là không rảnh thoát ra ngoài. Nếu hai tộc Thần, Ma muốn hợp tác, tất nhiên phải cùng nhau bàn bạc cách phục kích người thần bí đó. Nhị Lang chân quân đã mang pháp bảo liên lạc đến Ma tộc, nhưng cuộc trò chuyện của Thiếu Điển Tiêu Y và Ma tôn Viêm Phương không hề thoải mái gì.
Trong điện, hư ảnh của Ma tôn được chiếu lên giữa điện, tuy rằng Thần Hôn đạo ở rất xa, nhưng khi ông nhìn thấy khuôn mặt của Thiếu Điển Tiêu Y, vẻ mặt vẫn u ám như trước. Vì thế vốn là một cuộc thảo luận, lập tức biến thành gầm lên: “Thiếu Điển Tiêu Y, mảnh vỡ rìu Bàn Cổ rõ ràng đã rơi vào tay Thần tộc, vì sao kẻ cắp lại bắt cóc phi tần của Ma tộc làm con tin hả? Chẳng lẽ là ngươi vừa ăn cướp vừa la làng, cố ý lừa bịp?”
Thiếu Điển Tiêu nào cam chịu yếu thế? Ông cũng có sắc mặt không tốt: “Viêm Phương, ngươi tốt xấu gì cũng là bá chủ một phương, ăn nói lung tung, không cảm thấy buồn cười à?”
Hai người này, mới vừa mở miệng đã có tia lửa văng khắp nơi. Huyền Thương quân chẳng còn cách nào khác, đành phải ra hiệu với Triều Phong đang đứng bên cạnh Viêm Phương. Triều Phong tự nhiên cũng nóng lòng muốn cứu mẹ, hắn phất tay bày ra một tấm bản đồ, chính là Quy Khư. Mà bờ bắc Quy Khư chi chít rậm rạp, đều bày bố pháp trận.
Huyền Thương quân vừa xem, vừa dùng ngón tay thay bút, rất nhanh ghi rõ sự sắp đặt của Thần tộc ở một bờ khác.
Triều Phong tưởng rằng lực chú ý của mình đã rất tập trung, nhưng ở trước mặt Huyền Thương quân, hắn phải rất cố gắng mới có thể không nghĩ đến chuyện Thanh Quỳ đang dập đầu bái lạy mà đi, đuổi kịp tiết tấu của Huyền Thương quân. Hắn cũng dùng tay thay bút, vừa nhanh chóng phân tích sự sắp đặt của Thần tộc, vừa hoàn thiện bố trí canh phòng của Ma tộc.
Thiếu Điển Tiêu Y và Viêm Phương cũng dần dần chấm dứt cuộc khẩu chiến, hai người cúi đầu nhìn chăm chú sách pháp, chỉ thấy trên sách pháp dài hơn một trượng, trận pháp công thủ của hai tộc Thần Ma từ từ hoàn thiện. Một con cự long trôi nổi ở giữa, ánh mắt sáng ngời, miệng muốn phun lửa.
Dần dần, hai người này cũng tạm thời gác lại ân oán, cùng nhau hoàn thiện pháp trận —— bất kể như thế nào, trước mắt phải tiêu diệt kẻ to gan ngông cuồng kia trước rồi hẳn nói sau.
Bình luận