Nhắm mắt lại, cuối cùng cũng không có hơi thở.
Thanh âm Tiểu Hoa lại lần nữa vang lên
“Leng keng, người khiêu chiến Vũ đã bị mạt sát.”
Bạc Vũ ngã trên mặt đất, sau khi tắt thở, lại bỗng nhiên động.
Cô ta lại lần nữa mở to mắt tỉnh lại.
Nhưng mà ánh mắt hỗn độn, nhìn qua khác hẳn lúc trước.
Đứng dậy, cười ngây ngô với Tô Yên.
“Hắc hắc hắc”
Cười xong, che lại tay mình đang chảy máu, đột nhiên lại khóc
“Đau!!”
Vừa kêu, vừa chạy đi.
Tiểu Hoa ra tiếng
“Ký chủ, là nguyên bản linh hồn của nguyên thân. Bởi vì bị linh hồn Vũ ăn mòn thế cho nên biến thành một đứa ngốc.”
Ở cửa nhà, thái dương đã sắp xuống núi.
Sắc trời dần tối xuống.
Tô Yên đứng ở chỗ đó, không có ra tiếng, cũng không nói gì.
Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ ngoặt.
Bên kia không có một bóng người.
Tô Yên không dời đi tầm mắt, vẫn luôn nhìn nơi đó.
Sau đó, một cô gái xuất hiện ở chỗ ngoặt.
Khi Tiểu Hoa thấy rõ dung mạo cô gái kia, hít sâu một hơi.
“Ký… ký chủ??”
Cô ta mặc váy dài màu trắng, một khuôn mặt giống hệt Tô Yên.
Đeo một cái túi, cứ như vậy từng bước một đi tới chỗ Tô Yên.
Cho đến khi tới trước mặt Tô Yên, người kia cười mi mắt cong cong,
“Lão đại.”
Tô Yên nhìn bộ dáng cô ta, thật lâu sau, ra tiếng
“Tang Lạc.”
Người nọ thở dài một hơi, mở túi ra, từ bên trong lấy ra một cây kẹo que.
Ăn kẹo vào trong miệng, thật lâu sau, ra tiếng
“Nếu về sau gặp lại, hy vọng lão đại thủ hạ lưu tình.”
Tô Yên mí mắt giật giật.
Giơ tay, nắm lấy cổ Tang Lạc.
Sau đó, Tô Yên tay trái ngón tay giật giật, nháy mắt, định trụ lại tay phải Tang Lạc.
Chỉ thấy tay phải Tang Lạc, không biết từ khi nào đã cầm một cây dù màu đỏ, hình dáng cổ xưa.
Chỉ là trong chốc lát, cây dù màu đỏ kia cùng tay phải đều bị đông lại.
Tang Lạc vẻ mặt đáng tiếc
“Lão đại vẫn là thông minh như vậy, dù cho là bị áp chế thành cái dạng này, vẫn thật khó đối phó a.”
Tô Yên nhìn khuôn mặt giống hệt mình kia, cả nửa ngày sau mới ra tiếng
“Không được động đến hắn.”
Tang Lạc sửng sốt, dù đã nỗ lực áp chế, nhưng vẫn không thể che dấu thần sắc khiếp sợ trong mắt.
Nhưng mà thực mau, sắc mặt lại khôi phục bình thường, thậm chí còn có vẻ mặt nghi hoặc
“Lão đại đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu a? Hắn? Hắn là ai?”
Tô Yên không giải thích gì, chỉ là nói
“Nếu cô muốn nhằm vào hắn, ta liền rút đuôi cáo của cô.”
Tang Lạc nguyên thân là một con cửu vĩ hồng hồ.
Đến nỗi giới tính…. có thể là nam hoặc có thể là nữ.
Tang Lạc vừa nghe, đã không che dấu chút nào, nháy mắt, chín cái đuôi đỏ đều xuất hiện, ở giữa không trung lay động.
Rõ ràng là giống hệt Tô Yên như đúc, lại trở nên cực kỳ mị hoặc, nhất cử nhất động, nhất tần nhất tiếu, đều mang theo ám chỉ cùng câu dẫn.
Tang Lạc yết hầu lăn lộn một cái, trong mắt phiếm kim quang, thanh âm mị hoặc truyền ra
“Chủ nhân ~, ta muốn ~”
Tô Yên thân thể dừng một chút.
Ánh mắt Tang Lạc tức khắc sáng lên, khuôn mặt cô ta đột nhiên thay đổi, thế nhưng biến thành bộ dáng Bạc Phong.
Góc cạnh rõ ràng, trong soái khí còn mang theo câu dẫn dụ hoặc.
“Tiểu Yên ~…..”
Vừa dứt lời.
Bang!
Tô Yên tát một cái vào khuôn mặt soái khí bức người kia.
Tang Lạc ngốc luôn.
Mà lúc này, Tiểu Hồng vẫn luôn quấn quanh trên cổ tay Tô Yên làm vật trang trí cũng không nhịn được.
Nó bò đến trên vai Tô Yên.
Bởi vì Tang Lạc cách Tô Yên rất gần, thế cho nên, nó nâng đuôi rắn lên.
Bang một cái, cũng đập vào trên mặt Tang Lạc.
____
Đừng ai cản ta, mạnh dạn suy đoán Tiểu Hồng đang trả thù Vực ca. Hahahaha
Bình luận