Xem ra thỉnh thoảng dẫn mọi người đi ra ngoài thả lỏng một chút cũng là một việc thiện đấy.
Xuân Phân dẫn bốn người làm trong nhà mang những thứ đã chuẩn bị đặt lên xe ngựa, còn có nồi, chén, gáo, chậu, một chút dầu muối tương dấm, xem ra là muốn nấu bữa cơm dã ngoại, làm cho người ta mong đợi, người làm bị phân phái đi theo thì nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng.
Hạ nhân ở những gia đình giàu có ký văn tự bán đứt cũng không phải là bản thân mình muốn ra cửa là có thể ra cửa, hiển nhiên lần này có thể đi theo ra ngoài du ngoạn làm cho trong lòng của những người làm này vừa vui mừng vừa cảm ơn.
Ở thời đại này chính là như vậy, thân là người làm, chủ tử ban thưởng ít đồ đáng giá đã làm cho những hạ nhân mang ơn, Nhược Vi không hiểu cũng không muốn biết.
Cho dù chính mình cũng là người trên thì cũng không nguyện, bản thân mình dựa vào cái tâm làm việc, không quan tâm ánh mắt của người khác, nên thưởng thì thưởng, nên trừng phạt thì trừng phạt, cũng không muốn bắt người khác làm đồ chơi, cứ như vậy từ từ thích ứng đi!
Có lẽ có một ngày mình cũng sẽ hoàn toàn dung nhập vào thế giới này, một tia ngăn cách cũng không có.
Sau khi ăn điểm tâm, đoàn người thong thả đi theo lịch trình đã định, trong xe ngựa to lớn, Nhược Vi và hai đệ đệ ngồi chung một chỗ, Quái lão đầu và Nhạc tiên sinh ở trong một chiếc xe ngựa khác, vốn là Quái lão đầu muốn cưỡi ngựa, nhưng cuối cùng bị Nhạc tiên sinh kéo đi vào trong xe ngựa đánh cờ.
“Tỷ tỷ, khi nào thì mới đến Cửu Hoa Sơn, Đào Đào thật muốn đến nhanh một chút để ăn được thịt nướng tỷ tỷ nói.” Đào Đào nháy mắt nhìn Nhược Vi.
“Sắp rồi, cũng đi được một canh giờ rồi, đoán chừng sắp tới, kiên nhẫn một chút, biết không? Còn nhớ rõ nhiệm vụ lần này không, đừng ham chơi liền quên nha.” Nhược Vi nói cười sờ đầu Đào Đào.
“A, sao tỷ tỷ lại nhớ dai như vậy.” Đào Đào thất vọng nhìn Nhược Vi một cái, tỷ tỷ sao lại không quên đi chứ, thật là khiến người ta nhức đầu, trong lòng Đào Đào không khỏi cảm khái thầm nghĩ.
“Thụy ca nếu đã ra ngoài chơi thì nên thả lỏng một chút, lao động và vui chơi kết hợp mới là tốt nhất, biết không?” Nhược Vi dịu dàng nhìn Thụy ca, Thụy ca thấy ánh mắt dịu dàng của tỷ tỷ thì trong lòng ấm áp, trong lòng tỷ tỷ luôn suy nghĩ cho mình, mình nhất định phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, về sau làm hậu thuẫn cho tỷ tỷ.
“Dạ, đệ biết rồi, tỷ tỷ.” Thụy ca ngoan ngoãn nghe lời, Nhược Vi thoả mãn gật đầu.
“Vậy thì tốt, Đào Đào không được khi dễ ca ca, biết không?”
“Đào Đào đâu có khi dễ ca ca.” Đào Đào bất mãn lầm bầm.
“Được, không thì tốt rồi.” Mấy tỷ đệ ấm áp trò chuyện, cho đến khi sắp đến Cửu Hoa Sơn.
Đột nhiên xe ngựa ngừng lại, bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng của Liễu Phong: “Tiểu thư, đã đến Cửu Hoa Sơn, xin mời xuống xe.”
“Đã biết, đi thôi, chúng ta xuống xe.”
Bốn người Xuân Phân xuống xe ngựa trước, sau đó Nhược Vi mới vén màn chuẩn bị xuống xe, được Xuân Phân đỡ, Đào Đào và Thụy ca lần lượt xuống theo.
“Tỷ tỷ, nơi này chính là Cửu Hoa Sơn sao, tại sao không có những người khác?” Đào Đào nghi hoặc nhìn Nhược Vi.
“Những phần tài liệu tỷ tỷ chuẩn bị không có miêu tả sao, sao lại quên rồi?” Thụy ca nhăn mặt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Đào, lúc này khẳng định là trong đầu của đệ đệ đều là đồ ăn, mỗi lần đều như vậy, vừa nghĩ đến đồ ăn thì cái gì cũng có thể quên.
Bình luận