“Ba… Phụ thân! Thân thể của tôi rất tốt, không có mộng du hay tật xấu gì.”
“Ừm.”
“Từ nhỏ tôi là cô nhi, đã quen một mình, cũng không sợ tối.”
“Ừm.”
“Tuy rằng tôi là con non Huyết tộc, nhưng tôi là người Lam Tinh trưởng thành.”
“Ừm.”
“Như vậy….” Cô hít sâu một hơi, “Người có thể đừng đứng mãi ở đầu giường, nhìn chằm chằm tôi ngủ không?” Mỗi lần tỉnh lại đều phát hiện có người nhìn chằm chằm bạn, thực khủng bố có biết không?
Người này một khi đã nhìn chằm chằm chính là nhìn như thế cả đêm, mặc kệ cô có lễ phép mời đi ra ngoài như thế nào, quay đầu đi hắn sẽ lại tiến vào lần nữa, “Người không mệt sao?”
Hắn lắc lắc đầu.
Anh không mệt, tôi mệt a!
“Ta vừa mới ngủ say hai trăm năm.” Hắn chậm rãi trả lời. Thật vất vả mới tìm được con non, hắn không phải là sợ lạc mất sao?
Khóa miệng Diêu Tư co giật, tôi còn ngủ đến khi một tinh cầu biến mất đây!
“Đói bụng sao?” Hắn duỗi tay sờ sờ đầu cô, nói sang chuyện khác. Rõ ràng trêи mặt không có biểu tình gì, nhưng thần sắc lại rất nhẹ nhàng như là đối với vật gì rất dễ vỡ.
Diêu Tư vốn tức giận đầy mình, lập tức liền xẹp xuống, nhìn bên ngoài đã sáng hoàn toàn, được rồi, vẫn là ăn cơm quan trọng.
Nhanh chóng rửa mặt, liền đi theo hắn xuống lầu ăn cơm. Diêu Tư ngồi trêи ghế của mình, ngày hôm qua về đến quá muộn, cô cũng không chú ý. Hiện tại mới bắt đầu đánh giá nhà ở của lão ba hời này. Dù là phòng mà lúc trước Diêm Hiên an bài cho cô hay là nơi mà cô ở sau này, so với những phòng ở công nghệ cao đó, nơi này ngoài ý muốn lộ vẻ ____ cổ xưa.
Vô luận là bàn ghế, hay là sô pha, bàn trà, ti vi, mỗi thứ trong mắt cô đều rất bình thường, bình thường đến mức cô cho rằng mình trở lại Lam Tinh trước kia. Mỗi vật phẩm bài trí đều là những thứ thường thấy nhất trong niên đại của cô.
“Nơi này….” Diêu Tư ngẩn ngơ.
“Ta cảm thấy những thứ này…. có thể cô sẽ quen thuộc hơn.” Mộ Huyền vừa nói vừa đưa chén huyết vượng tới. Trực tiếp bỏ qua chuyện cả đêm qua hồi tưởng cảnh sinh hoạt ở Lam Tinh.
“Cảm ơn.” Thì ra là cố ý đổi vì cô, từ nhỏ cô chính là cô nhi, chưa từng có người vì cô làm việc gì đó. Diêu Tư cảm thấy trong lòng có cái gì đó ấm áp dễ chịu nổi lên, cái mũi có chút chua xót, nhịn không được toát ra ý nghĩ, có lẻ có một lão ba hời cũng không tồi, chỉ là….
“Người có thể đừng dùng bình trà đựng huyết vượng không?
“……” Tay Mộ Huyền cứng đờ, ấm trà? Chẳng lẽ hắn nhớ lầm?
“Còn có đó là bàn trà cũng không phải vật trang trí, vì sao phải để ở giữa phòng?”
“……”
“Nếu tôi không nhìn lầm, kia hẳn là cái tủ giày đi, vì sao đặt nhiều sách như vậy, không cảm thấy có chút oai sao?”
“…….”
“Bàn ăn cơm này không phải là bàn đọc sách sao? Đây còn có ngăn kéo đựng bàn phím này.
“…….”
Người nào đó rất muốn cùng con nối dõi bồi dưỡng tình cảm, đã chịu một vạn điểm tổn thương. Thời gian quá lâu đã quên cách sử dụng đồ cổ phải làm sao? Cần gấp, online chờ!
Trong lúc nhất thời toàn bộ nhà ăn đều trầm mặc quỷ dị.
Cho đến khi chuông cửa vang lên……
Người nào đó lúc này giống như trút được gánh nặng, bình tĩnh buông ấm tràtrong tay, hướng ra cửa, bước chân nhẹ nhàng như sắp bay lên.
Mà mới sáng sớm, Tứ Trưởng lão vừa đưa Khuất Trạch rời đi Hồng tinh xong, lại do bốc thăm bị thua phải vội vàng chạy tới khuyên nhủ Bệ hạ giữ vững lý trí, vừa ngẩng đầu liền thấy sắc mặt không phải là rất tốt của Bệ hạ nhà mình.
(⊙_⊙)
Bệ hạ lại tự mình mở cửa cho hắn, không phải là phát hiện mục đích của hắn, trước tiên cảnh cáo hắn chứ! Nhất thời cảm thấy chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quay đầu xông về Viện Trưởng lão.
“Bệ Bệ… Bệ…. Bệ hạ!”.
“Có việc?” Mộ Huyền điều chỉnh một chút cảm xúc, trong nháy mắt lại khôi phục thành bộ dạng băng sơn vạn năm không đổi kia, hàn khí không tự chủ phát ra bên ngoài.
Chân Tứ trưởng lão càng run lợi hại hơn rồi, “Không không không….không phải là chuyện lớn gì.” Quả nhiên là phát hiện rồi! Nhất định là phát hiện rồi!
“Di, sao ngài lại tới đây?” Diêu Tư bưng chén nhìn ra cửa một cái, đi qua, suy nghĩ một lát vẫn không nhớ nổi đối phương tên gì, “Tôi nhớ ngài là nhị…. tam… Tứ trưởng lão, hay là….” Ngũ Trưởng lão?
“Điện hạ” Lời cô còn chưa nói hết, Tứ Trưởng lão mang vẻ mặt kϊƈɦ động, trong mắt phát sáng lấp lánh, trong nháy mắt mở ‘hình thức fan não tàn’, “Chỉ là gặp mặt một lần, ngài cư nhiên còn nhớ được tôi là Tứ Trưởng lão, tôi quá cảm động!”
“…..”
Diêu Tư có chút xấu hổ buông cái chén trong tay xuống, cô thật đúng là không có nhớ kỹ, chỉ tại những Trưởng lão này cũng quá nhiều rồi, chỉ trong mấy ngày, cô còn chưa kịp nhận thức toàn bộ, “Làm sao ngài sớm như vậy đã tới đây rồi, chẳng lẽ…. phòng ở đã sửa xong?” Phản ứng đầu tiên của cô là hắn đến vì chuyện phòng ở.
“Phòng ở?” Tứ Trưởng lão sửng sốt, khuôn mặt không hiểu, lát sau giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhìn cô tràn đầy thương hại. Điện hạ đây là đang ám chỉ… muốn rời đi Huyền Anh điện sao? Hắn biết mà, Điện hạ quả nhiên là bị ép buộc, đây là đang hướng hắn xin giúp đỡ a.
Làm một Trưởng lão hợp cách, hắn tuyệt đối không thể cô phụ tín nhiệm của Điện hạ, càng có nghĩa vụ nhắc nhở Bệ hạ không thể hãm sâu vào bùn lầy nữa.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, tiến lên một bước tính toán cứu người, “Điện hạ, tôi đúng là tới báo cáo…”
Lời còn chưa nói xon, lại cảm giác thân thể chợt nhẹ, cả người đã bị đẩy trở ra, vừa ngẩng đầu đã đụng phải một đôi mắt lạnh đến mức tỏa băng, từng lời như một thanh kiếm đâm thẳng vào ngực hắn, “Có việc thì đứng đó nói!” Đây là con non nhà ta, dựa vào gần như vậy làm gì?
Chân Tứ Trưởng lão run lên, dũng khí mới vừa dấy lên, bẹp một cái đã xẹp xuống không còn gì.
Mà người kia không có chút nào gọi là tự giác, ghét bỏ xách hắn lên, vẫn không quên quay đầu lại dặn dò con non nhà mình một câu, “Bữa sáng nên ăn xong, không nên lãng phí.”
“Nga.” Diêu Tư phản xạ có điều kiện đi trở về bàn ăn, lần nữa cầm lấy chén lên ực ực mấy ngụm uống sạch, mới quay trở lại, “Tứ Trưởng lão, ngài muốn nói gì với tôi?”
“Thông…. thông báo…” Ánh mắt Bệ hạ thật là đáng sợ. Đây là tức giận đi! Tuyệt đối là tức giận! “Báo… báo cho người một tiếng, hai giờ trước, Khuất Trạch đã rời Hồng tinh.” Thật xin lỗi Diêu Tư Điện hạ, hắn thật sự không dám vạch trần Bệ hạ.
“Như vậy a.” Còn tưởng rằng hắn là đến tìm cô đòi chi phí trang hoàng phòng đây!
#Hoàn toàn là không cùng một kênh#
Không nghĩ tới Viện Trưởng lão làm việc nhanh chóng như vậy, ngày hôm qua Diêu Tiềm mới vừa nói cho cô biết, cách xử trí Khuất Trạch đã có, hôm nay người đã rời đi. Cô xem xét Tứ Trưởng lão trước mắt bộ dạng hư thoát, xem ra bọn họ đối với Khuất Trạch cũng rất ưu tư a.
“Cám ơn ngài cố ý tới cho tôi biết.”
“Không…. không khách khí!” Cư nhiên không trách hắn không có thể mang cô thoát ly khổ hải, Điện hạ thật khoan dung____ Khó chịu muốn khóc!
“Còn có việc?” Mộ Huyền đột nhiên lạnh lùng chen vào một câu. Quấy rầy con non ăn cơm, nếu tiêu hóa kém đi thì phải làm sao bây giờ?
→_→
“Không không không… Không có chuyện gì!” Tứ Trưởng lão cả người run lên, hận không thể lập tức biến mất, xoay người liền muốn chạy như điên, đột nhiên nghĩ đến cái gì, móc ra một viên cầu màu tím đưa cho cô nói, “Đúng rồi Điện hạ, Khuất Trạch nói đây là đồ ngài lúc trước bảo hắn giữ, tôi thuận tiện mang tới cho ngài.”
Diêu Tư sửng sốt, “Tôi không có đưa hắn giữ hộ cái gì a?” Cô vừa nhìn tới, di! Này không phải quả cầu của đám Tham thực kia sao? Khuất Trạch cho cô cái này làm gì?
Thuận tay nhận lấy, đột nhiên có tiếng răng rắc từ quả cầu nhỏ phát ra.
“…….” Cô nhất thời có loại dự cảm không lành.
Quả nhiên ngay sau đó, một tiếng ầm thật lớn vang lên, cả vùng đất đột nhiên rung chuyển, một thanh âm tràn đầy lửa giận, từ trong không trung truyền đến, trực tiếp truyền đến từng góc của Hồng Tinh.
“Khuất Trạch, ta muốn ngươi đền mạng cho đứa nhỏ của ta!”
Đệch!
*******************
Hết chương 29.
Bình luận