Không đến một lát bọn họ liền đến vị trí trung tâm, trước mắt đột nhiên xuất hiện một mảng màu đen, mơ hồ còn có thể nhìn thấy bên trong có đồ vật âm lãnh trào ra. Cái này là……Thông đạo truyền tống lúc trước nhìn thấy ở Thiên Đường tinh!
Đáy lòng cô trầm xuống, theo bản năng liền dừng bước, bị đại biến thái ở phía trước lôi kéo, nhất thời thân hình không vững, trực tiếp ngã về phía trước.
Mắt thấy liền phải cắm đầu trêи mặt đất. Đại biến thái giống như là sau lưng mọc ra đôi mắt, giống như gió thổi trở về, nửa đường đem cô xách lên.
“Cô bị mù á, có biết đi đường hay không?” Hắn há mồm liền bắt đầu phun trào, tức muốn hộc máu, nhìn lướt qua cô từ trêи xuống dưới một lần, “Theo sát chút! Nếu là té ngã bị thương, lão tử cũng mặc kệ cô!”
Nói xong xoay người oán khí ngút trời, tiếp tục lôi kéo cô đi về phía trước, không biết có phải ảo giác hay không, cứ cảm thấy lúc này hắn đi chậm hơn rất nhiều.
Biến thái trực tiếp mang theo cô xuyên qua cổng truyền tống đen nhánh kia, Diêu Tư chỉ cảm thấy toàn thân chợt lạnh, tiếp theo trước mắt xuất hiện ánh sáng, ánh mặt trời sáng ngời lập tức chiếu tới, cô theo bản năng nhắm hai mắt lại.
“Tới rồi!” Biến thái nói một câu, cuối cùng buông lỏng tay cô.
Diêu Tư lúc này mới thử mở mắt ra, phát hiện đây cư nhiên là một căn phòng, phòng ở rất đầy đủ, thu thập cực kỳ chỉnh tề, ngay cả sàn nhà cũng có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình, vừa nhìn chính là đã cư trú thời gian dài.
Biến thái mang cô tới nơi này làm gì?
“Trước khi ta hoàn thành thực nghiệm, bây giờ cô cứ ở tại đây!” Hắn chỉ chỉ trong phòng, quay đầu nhìn cô một cái, “Đừng lo lắng, xem ở phân lượng cô là khế ước giả, lão tử sẽ không động tới cô, nhưng cô tốt nhất đừng chạy loạn, bằng không……”
Hắn hừ lạnh một tiếng, uy hϊế͙p͙ mười phần, nhưng so với dáng vẻ âm lãnh đến xương cốt cũng lộ ra khí lạnh trước đó, rõ ràng đã rớt không chỉ một cấp bậc, có vẻ càng thêm…… Hư trương thanh thế*.
(*) Hư trương thanh thế” 虛張聲勢 cố ý phô bày lực lượng một cách rầm rộ, để dọa nạt kẻ khác mà thực ra không có gì đáng kể.
Nội tâm Diêu Tư nhất thời nhảy ra một cái ý tưởng cổ quái, có lẽ độ dung nhẫn (bao dung, kiên nhẫn) của người này đối với cái gọi là khế ước giả…… Ngoài ý muốn cao!?
“Rốt cuộc cái gì là khế ước giả?” Cô nhịn không được hỏi.
“Cô không biết?!” Hắn sửng sốt, vẻ mặt quan ngại như nhìn thiểu năng trí tuệ mà liếc mắt nhìn cô một cái.
“……” Ách, cô nên biết sao?
Hắn giơ giơ tay lên, một chút ý muốn giải thích cũng không có, “Cô về sau tự mình hỏi tên chủng thuần huyết đó đi? Lão tử không có hứng thú phổ cập khoa học cho người ta.” Cúi đầu xem xét thời gian ở quang não trêи tay, “Lão tử vội lắm, nơi này đã không phải Hồng Tinh, cô thành thật ở chỗ này cho ta, không nên xằng bậy.”
Nói xong hắn lại lần nữa cảnh giác nhìn cô một cái, xoay người click mở cửa phòng, vừa muốn đi ra ngoài đột nhiên lại giống như nghĩ tới cái gì, bộ dáng rối rắm, một lát mới cắn chặt răng thầm mắng một câu, “Đệch.”
Vì thế đem chân lại thu trở về, quay đầu vào phòng, đi tới bàn điều khiển bên phải, tích tích chọn ra một đống đồ vật, đồng loạt bày ở trước mặt cô.
“Đây là đồ ăn vặt huyết vượng, đói bụng thì ăn.”
“……”
“Đây là tiểu thuyết Tinh Võng, nhàm chán xem.”
“……”
“Đây là game một người chơi đã tải xuống, lúc nào muốn chơi thì chơi.”
“……”
“Đây là gối mềm, mang vào sẽ không mỏi cổ.”
“……”
“Còn có, đây là tùy tâm sủng vật, vẻ ngoài có thể tự mình thay đổi, muốn thuận lông thì sờ!”
Nói rồi hắn bế lên một con giống như chó có lông nhung như con thỏ, một phen nhét vào trong lòng cô.
Diêu Tư: “……”
“Tốt rồi cứ như vậy, còn muốn cái gì, trực tiếp nói cho ta.” Nói rồi hắn giống như là hoàn thành một chuyện lớn, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai tay ôm cánh tay, như dò hỏi mà nhìn cô.
Một lát……
Diêu Tư mãnh liệt giật giật khóe miệng, lúc này mới hỏi ra câu đã muốn hỏi từ trêи đường.
“Cái đó……”
“Muốn gì?”
“Anh…… Có bệnh hả?”
Cô không phải bị chộp tới làm con tin sao? Vì sao lại cảm thấy chính mình nhiều hơn một bảo mẫu a?
_____________
Tên biến thái có bệnh, lại còn bệnh cũng không nhẹ. Đây là lãnh hội chân thật nhất sau ba ngày từ khi Diêu Tư bị bắt cóc đến tinh cầu xa lạ này. Từ sau khi cô tới nơi này, cùng với đãi ngộ tù nhân trong tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau. Không! Phải nói hoàn toàn là hai thái cực. Thay vì nói biến thái đem cô làm con tin, không bằng nói đem cô trở thành tổ tông, còn là dạng nâng lên mà cung phụng.
Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chiếu cố đến phải gọi là tỉ mỉ! Tuy rằng trêи miệng vẫn là không buông tha người, bộ dáng hung hăng một bộ muốn ăn thịt người, nhưng chỉ cần là thứ mà cô mở miệng yêu cầu, đảo mắt là hắn có thể đưa đến cho cô, nghe lời đến không thể hiểu được, tựa như lúc này……
“Cô cmn bị thiểu năng trí tuệ sao?” Hắn giống như trận gió vọt vào trong phòng, “Không phải đã sớm chuẩn bị đồ ăn cho cô sao? Kêu cái gì mà chỉ muốn ăn ‘Linh thú huyết vượng’? Ăn cái khác một chút sẽ shi(*) à? Có biết ta thực nghiệm tiến hành tới thời điểm mấu chốt, không thể bị cắt ngang hay không. Cô hiện tại kêu ta trở về, là muốn chết sao?” Hắn cả người giống như là bị châm lửa đốt pháo, nổ tưng bừng.
( (*) SHI = Đi chết)
Sau đó bộp một tiếng, không chút hàm hồ ở trước mặt cô buông xuống một lọ Hồng Tinh giữ nhiệt ——’Linh thú huyết vượng’.
– _-|||
“Cảm ơn a.” Diêu Tư làm lơ hành động tức giận đến dậm chân của hắn, cầm lấy cái lọ ực một ngụm, ừm, không tồi! Ăn một lần liền biết là hôm nay mới sản xuất ra, “Đúng rồi biến thái, anh chỉ mang theo một lọ sao?” Cô hoài nghi nhìn lướt qua hắn một cái.
“Lão tử kêu Lận Lung! Nói qua bao nhiêu lần rồi? Cô lại kêu một tiếng biến thái nữa xem, có tin ta tiêu diệt cô hay không?” Hắn càng thêm tức giận, mơ hồ cảm giác trêи đầu dâng lên làn khói nhẹ, lại không quên từ trong không gian quang não móc ra ba cái chai huyết vượng giống nhau như đúc, ‘bộp’ một cái lại lần nữa đưa đến trước mặt cô, “Uống chết cô!”
Diêu Tư vui vẻ, lập tức lại mở ra một lọ, cô là thật sự đói bụng, đối với uy hϊế͙p͙ chỉ sét đánh không mưa của người nào đó, cô tỏ vẻ, dù sao hù dọa hù dọa…… Thành thói quen.
Liên tiếp uống liền ba bình, đang định đi lấy một lọ cuối cùng, lại bị hắn một phen đoạt đi.
“Cô dự định uống chết thật à!” Hắn hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, tự mình uống một ngụm, “Cô có phải ngốc hay không, thứ này lạnh như vậy? Tiêu chảy rượt chết cô a!”
“Tôi là Huyết tộc, sao có thể sẽ tiêu chảy chết!” Diêu Tư trợn trắng mắt, ghét bỏ nhìn lướt qua thức ăn nhanh khác trêи bàn cơm, “Lại nói, ai bảo nơi này của anh chỉ có loại thức ăn nhanh này, trước kia ở nhà, đều là Mộ Huyền nấu cơm cho tôi, tôi còn không có oán giận đâu, anh đau lòng cái rắm a!”
“Cút đi, lão tử lại không phải khế ước giả của cô, dựa vào cái gì nuông chiều cô?” Hắn ừng ực đem lọ trong tay uống xong, lại xoay người từ cái ghế bên cạnh, rút ra một đồ vật hình dạng như tạp dề cột ở trêи người, “Có khế ước giả, chỉ có các người biết nấu cơm? Hừ! Biết nấu cơm có gì đặc biệt hơn người a? Lão tử cũng biết! Hôm nay sẽ khiến cho khế ước giả tạp huyết như cô nhìn xem, cái gì gọi là trù nghệ chân chính.” Nói xong, xoay người chui đầu vào phòng bếp.
Diêu Tư: “……”
╮(╯﹏╰) ╭
Hành vi miệng kiêm thân thể chính trực này…. Là thật sự có bệnh đi?
Diêu Tư thở dài, quay đầu nhìn nhìn thân ảnh đang bận rộn trong phòng bếp, nhịn không được lại nói một câu, “Cho nhiều cay chút!”
“Câm miệng!”
**********************
Chương sau: Nhân vật phản diện không hạn cuối.
Hết chương 163.
Bình luận