Long Tịch Bảo nghe Long Tịch Bác nói, không khỏi có chút nghẹn ngào “Hai người luôn dùng danh nghĩa yêu để làm tổn thương tình cảm giữa chúng ta…Anh Thiên mặc dù bày ra những chuyện này, nhưng là em không hận anh ta, chỉ có bi thương thôi, bởi vì em không thương hắn…nhưng mà hai người lại khác, em yêu thương hai người…toàn tâm toàn ý yêu thương hai người, lệ thuộc vào hai người, hai người chính là chủ nhân của em, chính là tất cả cuộc sống em, em có chuyện gì hai người cũng đều bảo vệ em…nhưng đến cuối cùng, cũng là hai người làm em tổn thương sâu sắc nhất. Đừng nói anh Thiên có lỗi, nếu như không phải hai người không tìn nhiệm em, kế hoạch của anh ấy sẽ thành công sao? Anh ấy cũng chỉ là một ngòi nổ mà thôi, vấn đề là ở chúng ta. Từ khi biết anh ấy có âm mưu, em đã nói hai người cần tin tưỡng em rất nhiều lần, nhưng các anh không tin… Em mệt rồi, rất mệt mỏi, nếu như tình yêu là như vậy…em cái gì cũng không cần nữa…em từ bỏ” Nói xong lời cuối, Long Tịch Bảo nhịn không được nức nở khóc…đúng vậy, cô mệt mói, vô cùng mệt mỏi rồi.
Cặp sinh đôi cảm giác lòng mình bị khoét một lỗ lớn, trong nháy mắt tất cả cảm xúc ùa tới, có đau lòng, có thương tiếc, có tự trách, hối hận, lo sợ, thống khổ…đầy đủ tất cả tư vị thế gian khiến họ khổ sở đến hít thở không thông nổi, mà bọn họ lại không biết làm như thế nào khi nhìn thấy nước mắt của Long Tịch Bảo.
Long Tịch Hiên có chút cứng đờ đi đến đem tiểu nữ nhân đang khóc sướt mướt ôm ngồi trên đùi mình. Lần này, Long Tịch Bảo biết điều không giãy giụa…nhưng cũng không nói chuyện, chỉ tự nhiên mà khóc, giống như muốn khóc đến hết tất cả ủy khuất cùng bi thương.
“Bảo Bảo, không cần nhanh như vậy đã phán tội tử hình cho bọn anh có được hay không, bọn anh không thể không có em…em có biết em đối với bọn anh quan trọng như thế nào không? Đừng nói những lời như vậy có được không, đừng nói em sẽ không yêu bọn anh, nếu thật sự em hận bọn anh, muốn giết chết bọn anh, em cứ động thủ…nhưng mà đừng dugf những lời nói này hạnh hạ bọn anh…” Long Tịch Hiên đau khổ nói đến, đúng vậy, nếu như cô thật muốn mạng của anh, anh liền không do dự tự tay dâng nó lên cho cô, chỉ hy vọng cô đừng nói những lời này làm anh thống khổ nữa. Tim của anh vì ủy khuất của cô, vì sự bi thương của cô mà như muốn vỡ ra.
Long Tịch Bảo ôm lấy cổ anh, lớn tiếng gào lên “Hai người có phải muốn hành hạ em đến chết, hay muốn ngược em đến chết…” Cô không phải là không muốn tha thứ cho bọn họ, chẳng qua những lời ngày đó bọn họ nói, nó đêu khắc sâu trong đầu cô, làm cô suy nghĩ đến, không bao giờ quên được.
Long Tịch Hiên ôm sát cô vào lòng, đau lòng đến cay cay khóe mắt…bọn họ đã làm gì thế này, bọn họ đã tự tay đem người mình yêu thương nhất làm tổn thương sâu sắc.
Long Tịch Bác đi tới giúp cô lau đi nước mắt, đau lòng nói “Em tại sao không giải thích? Nếu em giải thích, mọi chuyện cũng sẽ không biến thành như vậy…”.
Long Tịch Bảo trừng mắt nhìn anh “Anh xác định sẽ nghe lời em nói sao?”.
Long Tịch Bác ngẩn người không lên tiếng. Đúng vậy, lúc đó cho dù cô có giải thích gì…có lẽ anh cũng sẽ không nghe thấy.
Long Tịch Bảo khổ ở nói “Anh có biết hay không, có đôi khi anh bị người khác hiểu lầm, anh sẽ không muốn giải thích cho người đó, đó không phải là không muốn tranh biện, vì người đó không phải là người hiểu rõ anh, nên anh lựa chọn trầm mặc…nhưng cũng có lúc anh bị chính người mình thích nhất hiểu lầm, chính là anh sẽ khổ sở đến không muốn giải thích, cũng chỉ có thể lựa chọn trầm mặc…anh có hiểu hay không? Em nghĩ người toàn thế giới không hiểu em, không tin tưỡng em cũng không sao…thế nhưng các người lại cũng không hiểu, không tin tưỡng em, vậy em cần giải thích cái gì? Hơn nửa dưới tính huống đó, nhiều lời cũng vô ích, đơn giản vì hai người luôn nghĩ rằng em là loại con gái ‘dương hoa thủy tính’ rồi” Nói xong Long Tịch Bảo lại lớn tiếng khóc, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên cô khóc đến khàn giọng như vậy, cô hận mình tại sao không từ bỏ được bọn họ, cô hận mình sẽ còn vì bọn họ mà bi thương, cô hận mình cuối cùng vẫn là khuất phục khi bọn họ hối hận, cô hận mình thật không có cốt khí…huhu…làm sao cô sống nổi đây!
Cặp sinh đôi có chút ngẩn ra, trong lòng càng them hối hận không thôi, Long Tịch Bác đau lòng nhìn cô khóc sướt mướt, đi tới phòng tắm lấy một cái khăn, ôn nhu lau nước mắt cho cô, miệng còn nhẹ giọng dụ dỗ “Đừng khóc, Tịch nhi ngoan, đừng khóc”.
“Sẽ khóc, sẽ khóc, khóc đến khi nào chết mới thôi, khóc đến khi tâm tỉnh lại, khóc cho hết những vấn đề phiền não lien quan đến hai người, hừ” Long Tịch Bảo vừa khóc vừa rên hừ hừ…thanh âm khàn khàn mang theo tiếng khóc nức nở rất đáng yêu làm Long Tịch Bác tâm tình có phần tốt hơn lên.
“Không được nói lung tung, em chết rồi hai anh phải như thế nào?” Long Tịch Bác buồn cười nhìn cô hỏi.
“Nên làm cái gì thì làm thế nấy, phòng ai người nấy tự về, mẹ ai người nấy tự tìm…tiểu thư ta đây không muốn quản các người!” Long Tịch Bảo tiếp tục hừ hừ nói.
Cặp sinh đôi không khỏi khẽ cười một tiếng “Được được được, em không cần quản tụi anh, tụi anh phục vụ em là được rồi, không phải sao?” Long Tịch Hiên ôn nhu nói đến.
“Ai cần các người phục vụ ta, ai gia ta khinh” Long Tịch Bảo vừa khóc vừa ngang ngang nói lại, bộ dáng tiểu nhân đắc chí.
Ai gia?!!? Cặp sinh đôi giật giật mày kiếm, có chút buồn cười nhìn cô.
Bình luận