“Tiểu cơm nắm, mau dậy” Hắc Viêm Triệt mặc áo ngủ màu đen, vỗ nhẹ vào Viên Cổn Cổn đang ngủ say, nhẹ giọng kêu.
“Không…không cần…ô ô” Viên Cổn Cổn bất an nức nở, tựa như đang mơ thấy ‘chuyện đáng sợ’…
Hắc Viêm Triệt nghe cô thì thầm, hơi cau mày kiếm, trong lòng không khỏi xẹt qua một tia đau lòng. Anh có phải là hơi quá đáng rồi hay không…cô ây dù sao cũng chỉ là một người bình thường…coi như là muốn trừng phạt cô, để cô nhớ đến bài học lần này…nhưng…có phải hay không anh đã làm quá mức rồi…
Hắc Viêm Triệt mắt thấy bảo bối đang ngủ say như đứa bé sắp khóc lên, anh liền vội vàng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dụ dỗ “Ngoan, không sợ, không làm nữa, không làm, đừng khóc”.
Anh thật sự không muốn làm cô khóc, nhưng là cô cứ luôn gây họa…cứ không ngừng khiêu chiến cực hạn của anh, chọc anh nổi giận…đến cuối cùng bị trừng phạt vẫn hồ đồ không biết mình làm sai chỗ nào…(chị này bị ngốc bẩm sinh rồi qá).
Anh thật không biết nên làm sao mới phải…anh thật sự rất yêu cô… nếu như cô có thể hơi ‘thông minh’ hơn một chút…khéo léo một chút…anh sẽ càng lại yêu cô hơn… Nhưng cô trời sinh đã chính là một tiểu nha đầu chuyên gây họa, không được nuôi dạy tốt…
Viên Cổn Cổn nằm trong ngực của anh bất an động mấy cái, rồi rất nhanh lại ngủ như chết…
Hắc Viêm Triệt thở dài, in một dấu hôn ở trên trán cô, đứng dậy thay quần áo, dự tính hôm nay sẽ để cô ở nhà nghỉ ngơi…anh đi làm rồi về sớm một chút là được…
—————ta là tuyến phân cách đau lòng—————-
“Bảo Bảo, em hôm nay không cùng tụi anh đến công ty sao?” Long Tịch Hiên khẽ vuốt gò má mềm mềm của Long Tịch Bảo, nhẹ giọng hỏi.
“Em không đi, nhưng em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ hai người về” Long Tịch Bảo vừa ăn vừa meo meo nói.
“Như vậy cũng được, vậy tụi anh đi trước” Long Tịch Hiên khẽ cười, hôn một cái vào trán cô, ôn nhu nói.
“Vâng, hai anh đi sớm về sớm, đừng về quá muộn, em sẽ rất nhớ hai người” Long Tịch Bảo mặt cười ngọt ngào nhìn bọn họ.
“Được, ngoan ngoãn đi, khi về bọn anh sẽ mua kem cho em ăn” Long Tich Bác hôn một cái lên trán cô, nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài.
Long Tịch Hiên cưng chìu sờ sờ đầu cô, xong cũng xoay người đi theo Long Tịch Bác ra ngoài.
Long Tịch Bảo nhìn bong lưng của họ, trong nháy mắt liền mất hồn…cuộc sống cứ như thế này thì thật vô cùng tốt…Cô vẫn muốn ‘áp dụng kế hoạch’ sao? Không đúng! Đây chỉ là tạm thời…chỉ cần thói hư tật xấu của họ vẫn còn ở đó…một ngày nào đó, mọi chuyện cũng vẫn sẽ tái diễn…không được, cô nhất định không được mềm lòng.
Long Tịch Bảo lắc lắc đầu một cái, đưa tay vỗ hai gò má của mình, sau đó đứng dậy trở về phòng mình.
_____________
Thật ồn ào..Viên Cổn Cổn bị tiếng nhạc đánh thức, híp mắt mơ màng quơ tay tìm điện thoại di động. Sờ một lúc mới tìm được điện thoại liền bấm nút nghe, mông lung trả lời “Alô?”.
“Alô, là Cổn Cổn phải không?” Long Tịch Bảo thì thầm vào điện thoại.
Viên Cổn Cổn chớp chớp mắt to, vừa nghe thấy giọng Long Tịch Bảo liền lập tức ủy khuất nghẹn ngào “Ô ô…Bảo Bảo…”.
“Này…đừng khóc, em không sao chứ?” Long Tịch Nảo ôn nhu trấn an cô.
“Không có sao là không có chuyện…nhưng em hiện còn cách cái chết không xa…” Viên Cổn Cổn thành thật báo cáo tình huống hiện tại của mình.
Ngất…Thật bị em ấy đánh bạo rồi, tính khôi hài này quả nhiên là trời sinh…cũng coi như là một loại ‘thiên phú’ đi…Long Tịch Bảo không nhịn được khẽ cười.
“Cổn Cổn ngoan, không khóc nữa, em nghe ta nói, em sắp tới đây phải ngoan ngoãn nghe lời Hắc ác ma, không nên luôn chọc giận hắn, dụ dỗ cho hắn vui vẻ, biết không?”.
Viên Cổn Cổn hít mũi một cái, không hiểu hỏi “Tại sao?”.
“Ta muốn dẫn em bỏ trốn, rời đi bọn họ, để bọn họ cuống lên…nếu không bọn họ lại cho rằng chúng ta dễ bị khi dễ đây” Long Tịch Bảo tức giận nói.
“Bỏ trốn? Không được…nếu lại để Triệt bắt được…em nhất định sẽ chết” Viên Cổn Cổn bị dọa cho sợ liền lắc đầu.
“Cổn Cổn! Nữ nhân chúng ta không thể cứ nhẫn nhịn hoài có biết không? Chúng ta cứ nhẫn nhịn như thế sẽ không thể ngẩng đầu lên nữa…Em có thể có chút chí khí được không, không lẽ em lại muốn cam chịu như vậy, em không muốn ‘phản công’ lại bọn họ sao?” Long Tịch Bảo có chút hơi lớn tiếng.
Viên Cổn Cổn suy nghĩ một chút, cuối cùng sợ hãi nói “Em phải như thế nào dụ dỗ anh ấy? Triệt giống như lúc nào cũng đang giận em, em cũng không biết đã chọc anh ấy cái gì không vui”.
Long Tịch Bảo trợn mắt “Cổn Cổn à Cổn Cổn…em hẳn có ngày chết rồi…mà là một cái chết ngu ngốc..đến tại sao Hắc ác ma giận mà em cũng không biết…không trách được lại bị hắn ngược đãi!”.
Viên Cổn Cổn ủy khuất chu lên cái miệng nhỏ nhắn, nhỏ giọng nói “Em cũng không muốn như vậy nha…”.
Long Tịch Bảo nắm tóc, hít một hơi nói “Ta hỏi em, bình thường vào thời điểm nào Hắc ác ma ôn nhu với em nhất?”.
………………..
Một lúc sau …
“Này? Cổn Cổn, em còn ở đó không?” Long Tịch Bảo nhẹ giọng hỏi, làm sao lại không nói…không phải là Hắc Ác ma trở lại chứ.
“Vẫn còn, em chỉ đang nhớ lại Triệt lúc nào thì đã đối với em ôn nhu… ” Viên Cổn Cổn khổ não cắn ngón tay •••
Nghe vậy, Long Tịch Bảo thiếu chút nữa ngã xuống •••
“Xem bộ dạng em như thế, đoán chừng đều là bị ngược đãi.”.
“A! Em nhớ ra rồi! Triệt đã từng đối với em ôn nhu!” Viên Cổn Cổn vui vẻ kêu to.
“Lúc nào?” Long Tịch Bảo hào hứng hỏi.
“Lúc anh ấy đánh em xong, anh ấy có tương đối dịu dàng hơn…lời nói dịu dàng dỗ dành em”.
Dừng! Long Tịch Bảo không chịu nổi liền đập đầu vào nệm…Trời ạ!!!Thật sự ta rất muốn đánh chết em!!!!!
Bình luận