“Cho các cô ấy vào.” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt dặn dò.
Sau đó không lâu, cửa mở ra, Long Tịch Bảo giống như gió xoáy nhào về phía cặp sinh đôi, thiếu chút nữa làm cho ly rượu đỏ trong tay bọn họ cũng văng ra ngoài.
“Chậm một chút, lớn chừng này rồi, còn hấp tấp như vậy.” Long Tịch Bác buông ly thủy tinh trong tay xuống bàn, thấp giọng khiển trách.
Long Tịch Bảo vui vẻ hôn lên trên mặt mỗi người họ một cái, đi tới bên cạnh Tịch Liễm Diễm, kéo cô ấy đi vào.
“Em chào anh Bác, chào anh Hiên.” Tịch Liễm Diễm cười ngọt ngào chào hỏi.
Vốn đang cúi đầu xem tài liệu, Hắc Viêm Triệt bị âm thanh bất thình lình dọa giật mình, gần như theo phản xạ ngẩng gương mặt tuấn tú lên… thanh âm này là…
Long Tịch Bảo mắt tinh nhìn động tác của Hắc Viêm Triệt, kéo Tịch Liễm Diễm đi tới trước bàn làm việc của anh ta, cười ngọt ngào nói: “Anh Triệt, vị này là Tịch Liễm Diễm, bạn tốt của em, có phải rất đáng yêu hay không?!”
Hắc Viêm Triệt sững sờ nhìn khuôn mặt mỗi ngày đều xuất hiện tại trong đầu anh, nói không ra lời, nhưng tại sao cô lại trở nên gầy như vậy… cô xuất hiện tại nơi này… là trở lại tìm anh sao?
“Bảo Bảo…” Tịch Liễm Diễm ngượng ngùng kéo kéo vạt áo của Long Tịch Bảo, meo meo nói.
“Liễm Liễm, cậu biết anh ấy không? Muốn tớ giới thiệu cho cậu không?” Long Tịch Bảo khẽ cười xoa đầu cô bạn.
Đôi mắt màu tím của Hắc Viêm Triệt chợt lóe lên, không hiểu bọn họ rốt cuộc đang làm cái quỷ gì…
“Tớ biết anh ấy a.” Tịch Liễm Diễm cười ngọt ngào với anh, meo meo nói.
Hắc Viêm Triệt chăm chú nhìn chằm chằm vào Cổn Cổn, hoàn toàn nói không ra lời… Cô ấy làm sao có thể không biết anh chứ, đây không phải là nói nhảm à…
“Anh ấy chính là vị tổng giám đốc xuất hiện trên ti vi nha, họ Hắc phải không, tớ nhớ rõ ánh mắt của anh ấy, màu tím, giống màu mắt của Hách Hách.” Tịch Liễm Diễm chỉ chỉ ánh mắt của anh, cười đến rất vui vẻ.
“Đúng vậy, cậu nhớ rõ anh ấy sao?” Long Tịch Bảo nhẹ giọng hỏi, ánh mắt lại chú ý đến nét mặt của Hắc Viêm Triệt.
“Nhớ a, lần trước tớ nói với anh Duệ là ánh mắt của Hách Hách và ánh mắt của anh ấy có màu sắc giống nhau, anh Duệ còn tức giận nữa đó.” Tịch Liễm Diễm nhỏ giọng meo meo nói.
“Thật sao? Vậy được rồi, nếu đã biết rồi, vậy chúng ta đi chơi đi, anh Triệt, chúng em sẽ không quấy rầy anh, bye bye nha.” Long Tịch Bảo cười vẫy tay chào Hắc Viêm Triệt, kéo Tịch Liễm Diễm, xoay người rời đi.
“Đứng lại.” Hắc Viêm Triệt hô to một tiếng, Long Tịch Bảo lập tức dừng bước, xoay người lại không hiểu hỏi: “Sao vậy, anh Triệt?”
Hắc Viêm Triệt nhìn cô một chút, đi tới trước mặt của Tịch Liễm Diễm, nhỏ giọng kêu: “Cổn Cổn…”
Tịch Liễm Diễm sững sờ, ngay sau đó cắn chặt môi dưới, bộ dạng sắp khóc, uất ức dựa vào Long Tịch Bảo ở bên cạnh, “Bảo Bảo, anh ta mắng chửi người…”
Long Tịch Bảo nhìn Hắc Viêm Triệt đang kinh ngạc, tiểu ác ma trong lòng đã sớm cười bò ra đất, Hắc ác ma ơi Hắc ác ma, thấy được loại vẻ mặt này của anh, em thật sự không uổng cuộc đời này rồi… “Đừng khóc a, tớ dẫn cậu đi chơi, chúng ta không thèm để ý tới anh ta.” Nói xong nắm bàn tay nhỏ bé của cô ấy xoay người muốn đi…
Hắc Viêm Triệt đã chặn ngay trước mặt của họ, đôi mắt màu tím chăm chú nhìn chằm chằm Tịch Liễm Diễm đang ủy khuất, ánh mắt cô nhìn anh lại xa lạ như vậy, giống như anh chính là người không quen biết vậy, tại sao… Còn có… tại sao cô ấy nói cô ấy tên là Tịch Liễm Diễm… Anh Duệ trong miệng cô là ai, chẳng lẽ là Tịch Thành Duệ? Hách Hách là ai… Lo lắng trong lòng càng lúc càng nhiều, sự kiên trì trong hai năm, trong nháy mắt khi nhìn thấy cô hoàn toàn hóa thành tro bụi, tế bào toàn thân anh đều kêu gào muốn hung hăng kéo cô vào trong ngực, lại muốn hung hăng đánh cô một trận… càng muốn yêu cô thật nhiều… cưng chiều cô thật nhiều…
Tịch Liễm Diễm sợ hãi trốn vào trong ngực Long Tịch Bảo, không biết người đàn ông ở trước mắt muốn làm cái gì…
“Anh Triệt, anh còn chuyện gì sao?” Long Tịch Bảo nhíu mày, nhàn nhạt hỏi, thật ra thì trong lòng đã thoải mái vô cùng rồi… tôi giả bộ cho anh xem!
“Nói rõ ràng, em có ý gì?” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn về phía cô, trong đôi mắt màu tím có sự luống cuống rõ ràng.
“Em không có ý gì a, em chính là dẫn bạn của em ra ngoài chơi nè.” Long Tịch Bảo nghiêng đầu, vẻ mặt không hiểu rõ tình hình.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô một cái, không nói hai lời kéo Tịch Liễm Diễm từ trong ngực cô qua, từng chữ từng câu mà nói: “Viên Cổn Cổn, em nói cho anh biết, anh là ai?”
Tịch Liễm Diễm bị lời nói của anh làm cho có chút mất hứng, nhỏ giọng nói: “Anh mới tròn vo… anh còn mập ú đấy….”
Long Tịch Bảo nghe vậy nhịn xuống kích động muốn cười thật to, cắn chặt môi dưới quyết không để cho mình bật cười… Ngay cả cặp sinh đôi cũng không nhịn được đã giật giật khóe miệng.
Hắc Viêm Triệt bị một câu nói của cô làm cho sững sờ tại chỗ, không biết nên nói gì cho phải…
“Anh buông tôi ra… Buông tôi ra…” Tịch Liễm Diễm giãy giụa, không biết vì sao a, trong vô thức cô cảm thấy người đàn ông này sẽ bắt nạt cô… Nhưng cô cũng không chán ghét anh ta…
Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn cô một cái, giống như hình thức bình thường bọn họ chung đụng… Quả nhiên, người nào đó lập tức liền ngoan ngoãn… chỉ là uất ức nhìn anh…
Một lúc sau mới hơi sức chưa đủ nói một câu : “Anh còn không buông tôi ra… Tôi gọi anh Duệ đánh anh a…”
Nghe vậy, đôi mắt màu tím của Hắc Viêm Triệt chợt lóe, con ngươi màu tím nhạ bắt đầu chuyển sang màu tím đậm…
Tịch Liễm Diễm nhìn sự biến hóa của anh không khỏi há to mồm : “Anh… con mắt của anh cũng sẽ biến sắc…” Kỳ quái, ánh mắt của Hách Hách cũng sẽ biến sắc, cô còn tưởng rằng Hách Hách không phải đứa bé bình thường chứ, thì ra trên thế giới này còn có người có đôi mắt có thể đổi màu…
Tổng hợp lại lời nói và hành động quái dị của cô, Hắc Viêm Triệt biết… cô bị mất trí nhớ, thật sự mất trí nhớ, ánh mắt của cô sẽ không gạt người… cô đã quên mất… quên mất anh… thậm chí quên mất chính mình… quên tất cả những chuyện đã phát sinh giữa bọn họ… Nghĩ tới đây anh cơ hồ muốn nổi giận… trong lòng lửa giận thiêu đốt linh hồn của anh… cô sao có thể quên anh… sao có thể…
“Anh… anh muốn làm gì?” Tịch Liễm Diễm sợ hãi nhìn anh một chút, chuyển ánh mắt hướng tới Long Tịch Bảo : “Bảo Bảo, tớ muốn về nhà… tớ không muốn ra ngoài chơi nữa…”
Long Tịch Bảo nhìn cô một cái, lại nhìn ánh mắt của Hắc Viêm Triệt, thật sự là không dám tiến lên cứu cô ấy, phải biết, thời khắc mấu chốt, nghĩa khí, chỉ là một loại khí thế, không thể làm cơm ăn…
Bình luận