Phượng Vũ Mặc nhìn về phía ông, không biết nên nói gì, Liên Y… bà nhớ rõ người phụ nữ ấy, bà nhớ rõ trên người cô ấy có vẻ đẹp đặc biệt, cô ấy có một đôi mắt phượng yêu mị, tuy nhiên nó không chút dung tục, ngược lại rất u buồn. Cô ấy luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, luôn ưu nhã như vậy, lịch sự như vậy. Cô ấy có tính cách vô cùng trong trẻo mà lạnh lùng, cô ấy là thư ký của chồng bà… Giữa thư ký và tổng giám đốc… nếu quả như thật có cái gì, có phải cũng là chuyện hợp tình hợp lý hay không… Huống chi chồng bà đã từng rất phong lưu ở bên ngoài, scandal bay đầy trời… Nhưng ông ấy đã từng nói, con của ông ấy vĩnh viễn chỉ có một mẹ, người đó chính là bà…
Long Phi Tịch nhíu mày kiếm, lặp lại một lần nữa : “Anh chưa từng làm.”
“Nếu như giám định ra, cậu ấy thật sự là con của anh…” Phượng Vũ Mặc lẳng lặng nhìn chồng mình, khẽ mở đôi môi đỏ mọng.
“Không thể nào.” Long Phi Tịch kiên định ngắt lời bà, vẻ mặt không thẹn với lương tâm, trừ vợ mình, ông chưa từng chạm qua người phụ nữ khác, cho nên không có loại vấn đề mang tính giả thiết này tồn tại.
Phượng Vũ Mặc cắn chặt môi dưới, ôm cổ ông, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của chồng mình, nhẹ nhàng nói : “Đừng làm cho em thất vọng, nhất thiết đừng để em thất vọng.”
Long Phi Tịch ôm thật chặt vợ yêu đang lo lắng vào trong ngực, khẽ vuốt mái tóc đen mềm mại của bà, đôi ưng mâu nhìn về phía Doãn Thiên rời đi, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Mục đích làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Đến nay, ông vẫn chưa điều tra ra được nguyên do hắn hận ông, nhưng nếu như bởi vì Sở Liên Y, vậy ông có phần rất oan uổng. Ông chỉ là không yêu người ấy, cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với bà ấy, càng không thể nào có con với bà ấy, tuyệt đối không thể nào, càng làm ông khó hiểu hơn là… hắn tại sao lại nói Sở Liên Y bởi vì ông mà chết, cha của hắn cũng bởi vì ông mà chết… Ông căn bản chưa từng làm gì cả… Rốt cuộc tất cả những chuyện này là gì chứ…
—– ta là đường phân cách tuyến nghi ngờ —–
Trong phòng…
Long Tịch Bảo thất thần nhìn ngoài cửa sổ, còn chưa khôi phục thần trí từ chuyện bất thình lình vừa xảy ra… anh Thiên, tại sao? Anh đã đồng ý với em sẽ buông xuống thù hận…
“Bảo Bảo, Bảo Bảo?” Long Tịch Hiên khẽ gọi.
Long Tịch Bảo lâm vào trầm tư cũng không nghe thấy, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Long Tịch Bác đi tới ôm cô vào trong ngực : “Đừng nghĩ nữa, chuyện đã xảy ra rồi, dù nghĩ thế nào cũng không thể thay đổi.”
Long Tịch Bảo ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Các anh không cảm thấy chuyện này thật kỳ quái sao? Nếu như nói thù hận của anh Thiên là bởi vì ba Tịch không chịu trách nhiệm với mẹ anh ấy, vậy thì ngay từ đầu anh ấy có thể cầm máu của mình tới nhà họ Long, trả thù nhà họ Long, căn bản không cần tính kế, ý đồ ra tay từ em, từ đó đạt được mục đích trả thù, hơn nữa anh ấy đã hứa với em sẽ buông xuống thù hận, trong hai năm qua cũng vẫn bình an vô sự, tại sao đột nhiên…”
“Tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra, không cần thảo luận thêm nữa, chuyện này em không cần phải lo.” Long Tịch Bác nhàn nhạt ngắt lời cô.
“Sao không lo? Cho dù em không muốn trông nom, chẳng lẽ em còn có thể hai tai mất thính giác, mắt mù sao? Em cho rằng anh Thiên cũng mới vừa biết được thân thế của chính mình, em còn nhớ khi anh ấy kể cho em về tuổi thơ của mình, nói đến ba mình thì đôi mắt lóe sáng, đây tuyệt đối là một loại sùng bái cùng kính yêu đối với cha mình, không có một chút tạp chất.” Long Tịch Bảo có chút kích động nói.
“Cái gì gọi là hắn mới vừa biết thân thế của chính mình, em đã khẳng định hắn là con cháu nhà họ Long sao? Kết quả DNA đã có rồi sao? Em cho rằng cha sẽ phản bội người mẹ ngu ngốc của chúng ta mà làm ra chuyện như vậy sao? Em tình nguyện tin tưởng một người ngoài cũng không tin tưởng người nhà mình sao?” Long Tịch Bác buông cô ra, trong đôi ưng mâu hoàn toàn lạnh lẽo.
Long Tịch Bảo sững sờ nhìn anh, uất ức cắn môi dưới, nhỏ giọng nói : “Em không phải có ý này, anh làm gì mà hung dữ như vậy…”
Long Tịch Bác nhìn cô một cái, ngồi trên giường, không nói thêm gì nữa.
Long Tịch Hiên đi lên phía trước ôm lấy Long Tịch Bảo sắp khóc, nhẹ giọng trấn an : “Được rồi, đừng thảo luận vấn đề này nữa, chờ có kết quả giám định thì cái gì cũng rõ ràng.”
“Nhưng anh Thiên nếu không có chứng cứ gì, làm sao có thể đúng lý hợp tình như vậy mà tới nơi này, nếu anh ấy thật sự là con của…” Long Tịch Bảo có chút khẩn trương nhìn Long Tịch Hiên.
“Không thể nào, em tốt nhất ngậm miệng lại.” Long Tịch Bác lạnh lùng ngắt lời cô.
“Anh…” Long Tịch Bảo có chút tức giận nhìn về phía anh.
“Chuyện sau này để sau này hãy nói, đến đây chấm dứt, đừng suy nghĩ nữa.” Long Tịch Hiên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, nhàn nhạt nói.
“Người ta chính là lo lắng nha, nếu… nếu thật sự là như vậy, mẹ Vũ làm sao chấp nhận được…” Long Tịch Bảo nhíu lông mày, bộ dáng lo lắng trùng trùng.
“Suỵt, đừng nói nữa… Nghe lời.” Long Tịch Hiên nhẹ giọng nói ở bên tai cô.
Long Tịch Bảo nhìn anh một chút, lại nhìn Long Tịch Bác đang ngồi trên giường không nói một lời, ngậm miệng lại, không lên tiếng nữa.
Long Tịch Hiên bế cô để xuống giường, sờ sờ mái tóc của cô, nhìn cô một chút, lại nhìn Long Tịch Bác một chút, ý bảo cô đi làm gì đó.
Long Tịch Bảo uất ức chép miệng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bò đến bên người Long Tịch Bác, kéo kéo vạt áo của anh nhỏ giọng nói : “Đừng giận mà, em không phải có ý đó, thật sự không phải.”
Long Tịch Bác nhìn cô một chút, đưa tay ôm cô vào lòng, xoa đầu cô, không nói gì…
Một ngày này, sự trầm mặc bao phủ nhà họ Long… Bầu không khí áp suất thấp dự báo một cơn bão táp sắp nổi lên…
Bình luận