Cả đoàn người đi tới bộ phận lắp đặt xe mẫu, trợ lý chủ tịch giao con chíp cho kỹ sư trưởng lắp đặt. Ai cũng hồi hộp, mong chờ kết quả. Tuy họ không tin tưởng vào khả năng của Tuyết Vũ, nhưng họ không dám nghi ngờ mắt nhìn người của Lục Bạch Văn. Hy vọng lần sửa lập trình này thành công, khám đúng bệnh bốc đúng thuốc.
Nửa giờ sau, dưới sự chứng kiến của hơn mười con người qua camera quan sát, chiếc xe được điều khiển bởi kỹ sư có kinh nghiệm đường đua bậc nhất chạy trên đường tập đua của công ty với tốc độ 360km/giờ sau đó giảm đột ngột, cọ sát với những cột bê tông, tạo ra nguy cơ sắp gặp tai nạn. Bộ phận AUC nhận được tín hiệu, lập tức bắn túi khí ra, hoá chất đồng thời được đốt cháy bơm đầy túi khí trong 0,3 giây bảo vệ người điều khiển xe tránh cho đầu bị va đập.
Sau 0,5 giây, túi khí xẹp hơi. Quá trình này có thể nói là hầu như cùng diễn ra ngay lập tức sau khi quá trình bơm phồng hoàn thành. Lượng khí ga sẽ thoát ra ngoài thông qua các lỗ thông hơi trên bề mặt túi khí. Điều này giúp cho người ngồi trong xe tránh được các chấn thương bởi các tác động lớn từ bên ngoài.
Nhưng đây không phải vấn đề mọi người quan tâm. Điều mọi người chú ý tới là, cả quá trình bơm hơi đến thoát khí ra, túi khí không nổ tung như những lần trước, nó vẫn còn nguyên.
“Túi khí không nổ kìa. Túi khí không nổ. Thành công rồi! Thành công rồi!”
Không biết là kỹ sư nào lên tiếng trước, những người khác cũng phấn khởi hô theo, mặt mày rạng rỡ như bị lạc giữa sa mạc nhiều ngày cuối cùng trời cũng mưa, sung sướng hết chỗ nói, nhìn nhau cười không ngớt, chỉ thiếu ôm nhau khóc thôi.
“Thiếu phu nhân, cô giỏi lắm!”
Họ không quên tung hô người đã nghĩ ra cách này, Tuyết Vũ. Cuối cùng mấy ngày căng thẳng này cũng qua rồi, họ được giải thoát rồi, có thể kê cao gối mà ngủ rồi! Lục Bạch Văn không lộ liễu như cấp dưới, đôi mắt sắc bén chỉ ánh lên tia sáng ngời mỏng manh, chỉ như vậy cũng đã đủ để chứng minh, ông rất hài lòng với kết quả này.
“Tuyết Vũ, con khá lắm.”
“Đều là nhờ ba tin tưởng con.” Tuyết Vũ mỉm cười khiêm tốn.
Lục Thần Hạo cong khoé môi. Cô vậy mà lại làm được thật.
Xem ra, những gì người ta đồn về vợ anh không sai chút nào. Cô thông minh không phải ở mức bình thường. Ngay cả lập trình Hồng Quốc Trung bó tay mà cô còn làm được thì không phải dạng vừa. Anh đã xem thường cô quá rồi. Lục Thần Hạo chợt phát hiện ra, ngoài những tin đồn bên ngoài anh nghe được ra, bản thân mình không hề biết gì về cô vợ hợp pháp này.
Hồng Quốc Trung ngược lại không vui vẻ nổi. Lúc đầu đắc ý mong chờ người ta rớt hổ muối mặt bao nhiêu thì giờ đen thui, bị muối mặt bấy nhiều, so với nuốt phải ruồi không khác là mấy.
Có điều, hắn là người biết tiến biết lùi, cao ngạo được thì cũng hạ mình được. Nhất là khi gặp được cao nhân chân chính. Hắn chỉ cần mất mấy giây, đã chấp nhận được sự thật có người giỏi hơn mình.
Hån bước tới gần Tuyết Vũ, cười cười:
“Thiếu phu nhân, cô giỏi thật đấy. Thật ngại quá, trước đó tôi đã nghi ngờ năng lực của cô. Bây giờ tận mắt chứng kiến, tôi hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Cô, giỏi hơn tôi! Sau này có gì mong được cô chỉ bảo.”
Tuyết Vũ không nghĩ hắn lại sòng phẳng như vậy, cười khiêm tốn: “Giám đốc Hồng, anh quá khen rồi. Tôi chỉ là múa rìu qua mắt thợ, sao dám nhận giỏi hơn anh được. Sự hưng thịnh của Hải Vận sau này vẫn phải nhờ vào anh.” “Đó là trách nhiệm của tôi mà.” Hồng Quốc Trung sâu sắc cảm nhận được cô thiếu phu nhân này hiểu chuyện hơn người thường.
Mấy cô tiểu thư nhà giàu hẳn từng gặp, có cô nào không ỷ nhà mình có tiền mà mắt cao hơn đỉnh đầu, coi thường người khác, đanh đá, chảnh choẹ, ta đây là nhất.
“Vợ, em giỏi lầm, không hổ là vợ của anh.” Lục Thần Hạo giờ mới lên tiếng, rất tự nhiên ôm lấy eo cô tình tứ. “Ba à, con cảm thấy ba nên thăng chức cho vợ con, để vợ con làm trưởng phòng nhân sự quả thật là quá lãng phí nhân tài.”
Anh không phải thiên vị, mà sự thật là vợ của anh có thừa năng lực đảm nhận một vai trò lớn hơn, đúng với chuyên môn của cô hơn.
Hải Vận là nơi để mọi người thể hiện tài năng, chỉ cần có tài, sẽ nhận được quyền lợi xứng đáng. Ban đầu ông già điều Tuyết Vũ vào phòng nhân sự, một phần lí do là vì chưa biết khả năng thật của cô đến đâu mà thôi
Tuyết Vũ nghe chữ “vợ” phát ra từ miệng anh nổi hết da gà, nhìn xuống bàn tay đang ôm eo mình, hận không thể bỏ gãy nó.
Lục Bạch Văn cũng vừa có ý này, thuận theo ý kiến con trai, gật đầu: “Con nói có lý. Tuyết Vũ, từ mai con lên làm giám đốc sản xuất đi, nơi đó phù hợp với con hơn.” Sau đợt cô đỡ đạn thay con trai ông, Lục Bạch Văn có thể xác nhận, Tuyết Vũ thật lòng toàn tâm toàn ý vì con trai ông. Cộng thêm lần này nữa chứng tỏ cô có rất năng lực. Một cô con dâu thật lòng yêu thương con trai ông lại thông minh giỏi giang, giao cho cô chức vị quan trọng, ông sẽ không sợ nó sẽ phản mình.
Có câu, yêu nhau yêu cả đường đi còn gì! Tuyết Vũ vội xua tay: “Ở ba…con vừa mới ra trường, chưa có kinh nghiệm, ba giao cho con trọng trách lớn như vậy, con sợ mình không làm được sẽ khiến ba và mọi người thất vọng.”
“Không sao. Từ từ rồi sẽ quen. Cái gì không biết cứ hỏi Thần Hạo.” Tâm tình Lục Bạch Văn đang rất tốt, tự nhiên cũng nói nhiều được vài câu.
Lục Thần Hạo nối tiếp: “Đúng đấy, em quên chồng em là tổng giám đốc rồi hả. Mau cảm ơn ba đi.” Mấy ngón tay bấu vào eo cô, ý nói không cho phép cô từ chối.
Tuyết Vũ âm thầm nghiến răng, khổ sở cười, bất đắc dĩ nói: “Con cảm ơn ba. Con sẽ cố gắng, tuyệt đối không làm ba thất vọng.”
Cô chỉ làm màu cho có thôi nhé, đừng tin cô nói thật! Lục Bạch Văn hài lòng, phất tay: “Được rồi, quyết định vậy di.”
Mọi người thấy vậy, dù ngạc nhiên nhưng cũng lại tới chúc mừng Tuyết Vũ. Có thể nghĩ ra phương án mà mấy chục cái đầu lớn đầy chất xám không nghĩ ra, có thể khẳng định cô rất có năng lực, chức giám đốc sản xuất giao cho cô đúng là giao đúng người rồi, họ không có ý kiến.
Mà có ý kiến, cũng không đến lượt họ quyết định. “Thời gian này mọi người vất vả nhiều rồi, tôi quyết định tối mai mở tiệc cho mọi người liên hoan xả stress một bữa.” Lục Bạch Văn lại nói.
Giữa không gian đầy tiếng nói cười rôm rả, thông báo của Lục Bạch Văn như cơn mưa kẹo ngọt rơi xuống. Đám đàn ông im lặng một giây, sau đó như quả bóng bay khổng lồ, bùng nổ.
“Yeah… Chủ tịch thật sáng suốt.”
“Chủ tịch muôn năm.”
Mọi người sung sướng reo hò, nhất thời quên mất chủ tịch họ bình thường khắt khe nghiêm túc thế nào.
Đến khi nghe tiếng hằng giọng của Lục Bạch Văn và ánh mắt lạnh tanh của Lục Thần Hạo, tất cả nhanh như cắt ngậm miệng lại, như tội nhân phạm lỗi lớn, cúi thấp đầu không dám nhìn lên, sống lưng lạnh toát.
“Thật chẳng ra thể thống gì. Giải tán làm việc hết đi.” Lục Bạch Văn hừ một tiếng, mang trợ lý rời đi. Lục Thần Hạo cũng ôm Tuyết Vũ theo sau. Đám người không dám chậm trễ, giải tán trong nháy mắt. Chỉ là, trong lòng vẫn không ngừng phấn khích. Cái khoản liên hoan ăn chùa này, nhân viên làm công ăn lương ai mà không thích. Kết nữa là đằng khác.
Bình luận