Mặc kệ những suy nghĩ mang tính chất dục vọng trong đầu của đám khách trẻ kia, màn khiêu vũ mở đầu của Lam Bích Trâm và Trần Khắc Dương vẫn kết thúc đầy mãn nhãn.
Đẩy cũng là lúc các cặp đôi khác có thể dắt tay nhau ra khiêu vũ, từng đôi, từng đôi, cặp nào cũng đều đẹp đôi. “Tuyết Vũ, nhảy cùng anh một bản nhé?”
Tuyết Vũ đang một mình một phương nhâm nhi món thịt cừu nướng, tách riêng với thế giới náo nhiệt xung quanh, Lam Thế Lân đi tới, phá ngang không gian êm đẹp của cô. Tuyết Vũ ngưng lại động tác ăn uống, nhìn Lam Thế Lân, tính từ chối lại chợt nhớ tới chuyện gì đó, lập tức đổi ý định, gật đầu:
“Tất nhiên là được!”
“Mời em.” Lam Thế Lân cười, nụ cười có thể làm điều đứng bất kỳ cô gái nào, đưa tay ra làm động tác mời điêu luyện.
Tuyết Vũ không ngần ngại, đưa tay ra.
“Khoan đã!” Đúng lúc này, một bàn tay thứ ba xuất hiện, giữ chặt lấy tay Tuyết Vũ giữa không trung. Tuyết Vũ còn chưa kịp nhìn đối phương, vòng eo đã bị ôm lấy, mùi hương bạc hà nam tính thơm mát quen thuộc phả vào cánh mũi, kèm đó là giọng nói đều đều nhưng không vui: “Vợ à, em thật là hư. Anh mới tách ra có một lát, em đã muốn đi khiêu vũ cùng người khác rồi sao. Em quên chồng em mới là bạn nhảy của em rồi hả?”
Tuyết Vũ méo mặt. Thắng cha này thật sự rất có năng khiếu diễn xuất, không đi làm diễn viên thật là quá uổng phí tài năng.
Cô đúng là có ý định nhận lời làm bạn nhảy của Thế Lân để cho hẳn xem, nhưng không phải lúc này, cô còn chưa thực hiện được ý đồ mà.
Lam Thế Lân rất xứng với danh hiệu, dù trời sập cũng không thay đổi sắc mặt, vẫn tươi sáng như mặt trời ban trưa, không kiêng dè gì mà cười nhạo Lục Thần Hạo:
“Xem kìa, Lục tổng, anh có cần phải giữ chặt vợ mình thế không. Tôi chỉ muốn mời em ấy làm bạn nhảy thôi mà, có làm gì đâu mà anh lại khẩn trương thế?”
Lục Thần Hạo không hề gì, nói: “Vợ tôi không giữ, chẳng nhẽ lại đi giữ vợ người khác.”
Lam Thế Lân gật gù: “Anh nói không sai. Có một cô vợ xinh đẹp như Tuyết Vũ, chỉ có kẻ ngu mới không biết giữ.” Lục Thần Hạo chợt nghẹn họng. Sao anh có cảm giác hắn đang mắng khéo mình thế nhỉ?
Anh hừ một tiếng, phớt lờ Lam Thế Lân. “Vợ à, chúng ta nhảy một bản nhé”
Đây không phải một câu hỏi, mà nó là một câu nói mang tính chất thông báo!
Lục Thần Hạo vừa nói xong, đã kéo Tuyết Vũ ra sàn nhảy rồi. May mà Tuyết Vũ có chuẩn bị, bằng không lại bị trẹo chân bởi đôi giày cao gót mười phân mất thôi.
“Anh làm gì vậy? Không biết nhẹ nhàng với con gái sao.” Cô cáu, cẩn răng nói, trừng anh.
Lục Thần Hạo ôm eo cô, vẫn bình ổn đi vào điệu nhảy, ghé sát tai cô: “Cô còn dám nói sao. Tôi còn ở đây mà cô dám nhận lời làm bạn nhảy của Lam Thế Lân? Cô muốn quảng thể diện của Lục gia đi đâu hả?”
Tuyết Vũ không yếu thế, cãi lại: “Chỉ là làm bạn nhảy thôi, có phải làm chuyện xấu gì đâu mà anh nói tôi làm mất mặt Lục gia.”
“Tôi nói mất mặt thì là mất mặt.” Lục Thần Hạo nói qua kẽ răng, thị uy.
“Anh thật vô lý.” Tuyết Vũ hậm hực, quay mặt đi. Người đàn ông này, bản tính chiếm hữu quá mạnh, còn nhỏ nhen, độc đoán, gia trưởng nữa chứ. Cô gái nào lấy phải hắn chẳng khác nào tự đào hố chôn mình. Vô lý?
Lục Thần Hạo sững người. Anh đang làm gì thế này? Rõ ràng ban đầu anh chỉ muốn ngăn cản không cho Tuyết Vũ khiêu vũ cùng Lam Thế Lân thôi mà. Sao lại có thể nói ra lời nói vô lý thế?
Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy hai người giống như một đôi vợ chồng son, ôm ấp thân mật, tình tứ, không gì có thể tách rời được. Cả khiêu vũ cũng sáp lại gần nhau không có khoảng cách.
Thật làm người ta ngưỡng mộ muốn chết.
Lam Thế Lân nhìn hai người họ một lát, vẫn không lộ biểu cảm gì, xoay người.
Được khiêu vũ cùng người mình thương nhớ bấy lâu là cảm giác hạnh phúc sung sướng không gì bằng. Lam Bích Trâm từ đầu tới giờ vẫn trong trạng thái lâng lâng như ở trên mây, mặc dù lúc này cô vẫn đang cùng người ta khiêu vũ.
Yêu một người, đôi khi chỉ cần thế thôi, cũng đủ khiến con Nhưng mà, Khắc Dương hình như không vui lắm, không, nói chính xác thì anh không hề đặt sự chú ý lên người cô, người ta thấy thoả mãn, vui vẻ. anh toàn nhìn đi đâu không á.
Lam Bích Trâm tò mò, nhìn theo mới biết, anh đang nhìn Tuyết Vũ cùng Lục Thần Hạo cách đó không xa. Bích Trâm mím môi, chủ động tìm đề tài chung:
“Tuyết Vũ và Lục tổng đúng là rất xứng đôi, anh ha. Em thấy Lục tổng rất quan tâm em ấy” Trần Khắc Dương thu lại ánh mắt, ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Lam Bích Trâm hụt hẫng. Cô nói một câu dài như vậy chỉ đổi được một chữ ừ của anh thôi sao?
“Anh sao thể, có chuyện gì không vui sao?” Cô khẽ hỏi. Trong ánh mắt là sự mong chờ được anh chia sẻ cùng. Trần Khắc Dương cười: “Không có. Em đừng nghĩ nhiều.” Lam Bích Trâm mím môi, rũ mi mắt, che đi tia buồn bã khổ sở.
Không có chuyện gì, mà anh cứ im thể là sao? Lẽ nào nói chuyện với cô khiến anh nhàm chán đến thế? Lam tiểu thư lo Đông lo Tây, tự kiểm điểm xem mình nói cái gì khiến anh không thích. Là do chiếc váy cô mặc sao? Cô đã chọn theo đúng sở thích màu hường của anh đấy. Nó hở? Không hề hở quá. Vùng cổ rất an toàn. Hay là do cô trang điểm đậm quá? Khả năng này rất thấp, người trang điểm cho cô là chuyên viên có tiếng trong thành phố đấy.
Hay do mái tóc bị rối rồi?
Càng nghĩ, Lam Bích Trâm càng thiếu tự tin, ảo não không thôi. Nhưng mà, cho dù cô có biểu hiện thế nào, vẫn không chiếm được sự chú ý của người trước mặt…
Cuối cùng, phần khiêu vũ cũng kết thúc. Vừa rời khỏi sàn nhảy, Tuyết Vũ lập tức lấy cớ đi vệ sinh, tách ra khỏi Lục Thần Hạo, lẻn ra ngoài vườn hoa hít thở không khí trong lành.
Cô sắp bị cái không khí cuồng nhiệt nặng nề trong kia đè cho ngạt thở rồi. Nói cho cùng, mấy cái tiệc tùng này không hề thích hợp với người hướng nội như cô. Vẫn là ở bên ngoài ngắm sao dễ chịu hơn.
Có điều, thời tiết hơi lạnh.
Một cơn gió lùa qua, cơ thể Tuyết Vũ không chịu được rùng mình. Cô quên mất, trời vào mùa lạnh rồi. Áo khoác lại để ngoài xe mất rồi.
Nghĩ nghĩ, Tuyết Vũ lấy điện thoại trong ví cầm tay ra, tính gọi cho tài xế mang áo vào cho mình.
Chợt, trên vai bỗng xuất hiện một chiếc áo vest. Tuyết Vũ giật mình, xoay người lại, mới hay người tới là Lê Gia Thụy.
“Ngoài này lạnh, chị cứ khoác tạm áo tôi đi.” Hắn nói, ánh mắt không trong sạch nhìn cô.
Tuyết Vũ không phải ngốc, nhìn ánh mắt đã bật chế độ săn gái của hắn, lạnh lùng kéo áo xuống trả:
“Cảm ơn, nhưng tôi không cần, cậu giữ mà mặc.” Thay vì cầm lấy áo, Lê Gia Thụy lại cầm cả tay cô, thấp giọng dụ hoặc:
“Chị đừng khách sáo. Nói gì chúng ta cũng sắp là người một nhà rồi mà.”
Tuyết Vũ nhíu mày, rút mạnh tay về, không nương tay tát hån một cái.
“Lê Gia Thụy, cậu nên giữ ý tứ một chút. Nếu tôi là cậu, sẽ không làm ra hành động ấu trĩ thiển cận vậy đầu. Đừng quên, với chút thế lực nhỏ bé của Lê gia, dù là Trần gia hay Lục gia, đều có thể bóp chết như một con kiến. Cút ngay cho tôi!”
Lê Gia Thụy không ngờ Tuyết Vũ lại ra tay đánh mình. Hắn tức giận, toan giơ tay đánh trả, lại nghe thấy lời cảnh cáo của cô, không có gan xuống tay nữa, hèn mọn ôm hận xoay người rời đi.
Cứ đợi đấy. Chờ ngày hắn thâu tóm được Lục Thị, xem lúc đó ả còn vênh váo lớn lối thế không, hay sẽ nằm dưới thân hắn rên rỉ, tình nguyện để hắn chà đạp.
Bình luận