Lục Nhược Uyên nghe vậy tá hỏa, vội vàng hối lỗi: “Em chỉ đùa thôi mà, chị Hai đừng giận, sau này em còn phải nhờ chị tư vấn nhiều. Chị Hai mà không quan tâm em, em sẽ buồn lắm đấy.”
“Đùa cô thôi. Giận cô làm gì, tôi về phòng đây.” Tuyết Vũ không nán lại thêm nữa, bước nhanh ra ngoài. Lục Nhược Uyên tâm tình đang rất tốt, cao giọng nói theo:
“Chị mau về phòng đi, chị yên tâm, em sẽ không buồn đâu.”
Vừa ra đến ngoài, Tuyết Vũ giật mình khi thấy Lục Thần Hạo đang đứng đực trước mặt, nhìn mình với ánh mắt nghiên cứu, tìm tòi.
“Anh có vẻ thích hù doạ người khác nhỉ?” Cô cáu bẳn, liếc mắt, không hề trốn tránh ánh mắt như máy nội soi đang nhìn xuyên thấu người mình.
Hắn chắc đã nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi, nhưng cô không có gì phải chột dạ cả, từng lời cô nói ra, đều không có sơ hở có thể bắt bẻ được.
Lục Thần Hạo không để ý, nghiêm túc hỏi: “Sao em biết Lê Gia Thụy sẽ chung tình, không lừa dối Nhược Uyên?”
Tuyết Vũ nhún vai: “Tôi không biết. Nhưng không phải khi yêu, hai người nên tin tưởng nhau thì tình cảm mới bền chặt lâu dài hay sao. Tôi chỉ khuyên Nhược Uyên theo chiều hướng tích cực mà thôi, có gì sai sao?”
“Không sai!” Lục Thần Hạo hạ ánh mắt, tiến sát gần cô, “Em hiểu vấn đề tình cảm như vậy, hẳn là đã từng yêu rồi, nhỉ?”
Không hiểu sao, vừa nghĩ tới cô từng yêu ai đó, anh lại thấy khó chịu.
Tuyết Vũ không né tránh, ngẩng mặt nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén, cố ý kéo dài giọng: “Sao tự dưng anh lại hỏi vấn đề này vậy? Đừng nói là anh thích tôi rồi nha.”
“Vớ vẩn!” Lục Thần Hạo như chó bị dẫm phải đuôi, giãy nảy lên, vô thức lùi ra sau, chối đây đẩy. “Tôi mà thèm thích em sao? Bớt mơ tưởng viển vông đi. Em không phải gu tôi thích.”
“Phải không?” Lần này là Tuyết Vũ tiến sát lại gần anh, chiếm thế mạnh áp đảo đối phương, lưu manh cười: “Không thích sao mặt anh lại đỏ như vậy? Còn có…”
Cô dừng nói, hạ ánh mắt giảo hoạt như hồ ly xuống ngực Lục Thần Hạo, hành động tiếp theo của cô mới thật sự khiến Lục Thần Hạo khiếp sợ. Cô không kiêng dè gì đặt bàn tay lên đó, hời hợt nói:
“Nghe thấy không? Nhịp tim của anh không đều chút nào, đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, cứ như đánh trống ấy. Trừ khi… anh có vấn đề về tim mạch, còn không thì chỉ có thể kết luận… anh đã thích tôi rồi.”
Lục Thần Hạo đã cứng ngắc ra như pho tượng từ đời nào rồi, quên cả cử động lẫn thở, nhịp tim đập càng tăng lên, tựa như sắp vọt ra ngoài, mặt mũi tai đều đỏ như ớt chín, cấm khẩu.
Tuyết Vũ cong môi, vỗ lên khuôn mặt kia, phán: “Anh thật đáng yêu!”
Rồi bật cười khanh khách, xoay người bước đi. Lục Thần Hạo sực tỉnh. Lúc này anh mới biết mình vừa bị cô trêu đùa, tức nghẹn họng.
Có điều, thích một người là mặt đỏ, tim đập nhanh sao?
Anh bất giác đưa tay sờ lên ngực mình, cắn răng cảm thán, đập mạnh thật!
Anh chưa từng biết điều đó, cũng chưa từng trải qua cảm giác này. Trước đây khi yêu Liễu Tư Linh, anh chưa có cảm giác mặt đỏ, tim đập nhanh này. Kể cả khi tỏ tình Liễu Tư Linh, cũng không có.
Là sao nhỉ?
LụcThần Hạo ngây ngốc ra như tên đần nhìn về phía Tuyết Vũ rời đi, thấy thật khó hiểu, không tài nào giải thích nổi…
Nhưng, anh chắc chắn không thích loại con gái đanh đá như Trần Tuyết Vũ. Trự khi anh bị điên. Khi nãy anh có phản ứng, chắc chắn là do bất ngờ trước thái độ không e dè của Tuyết Vũ mà thôi.
Ừ Chắc chắn là thế!
Có người đang rối rắm với mớ cảm xúc lạ trong người, không hề biết khi Tuyết Vũ xoay người đi, ánh mắt chợt lạnh xuống, đậm màu chết chóc.
Cô tất nhiên biết, con heo Lê Gia Thụy không phải kẻ chung tình. Bao nhiêu lâu nay hắn chưa từng làm gì có lỗi với Lục Nhược Uyên chỉ vì e sợ thân phận cao quý của cô ta, con gái cưng duy nhất của Lục Bạch Văn, thiên kim tiểu của Lục gia mà thôi. Nhưng nếu có một cô gái có địa vị lớn hơn, quyền lực hơn, giàu có hơn, xinh đẹp hơn Lục Nhược Uyên xuất hiện thì đấy lại là một vấn đề khác.
Và cô còn biết, Lê Gia Thụy hiện giờ đang ở đâu. Bệnh viện đấy!
Từ trong phòng khám của bệnh viện Nhân Đức, Lê Gia Thụy được một cô gái trẻ dìu mình đầy thương tích đi khập khiễng ra ngoài.
Cô gái có mái tóc ngắn ngang vai uốn cụp đuôi, nhan sắc xinh đẹp lồng lộn, thân hình gợi cảm, cách ăn mặc nóng bỏng nhưng rất thời thượng với chiếc áo cúp ngực màu đen cùng quần short và áo vest blazer màu sữa, kèm với đó là đôi bốt màu đen cao bảy phân cực sang chảnh, cá tính.
“Anh ngồi xuống đây trước đi.” Cô đỡ hắn ngồi xuống, cười áy náy: “Khiến anh thành ra thế này, tôi thật xin lỗi.”
Lê Gia Thụy bên miệng bầm tím đau muốn chết, vẫn sĩ diện lắc đầu: “Không sao, tôi là đàn ông chút thương tích này có nhằm nhò gì. Đây chỉ là hiểu lầm, không thể trách cô được.”
Hôm nay, hẳn đúng là đen đủi.
Đang chuẩn bị đi đón Nhược Uyên, trợ lý bỗng báo kho hàng xuất theo đường biển qua Singapore bị nghi chứa chất trái phép, cục hải quan giữ lại, không cho xuất. Hắn phải chạy tới đó một chuyến, nói đủ đường kèm chi không ít tiền, lão già Cục trưởng hải quan mới cho qua.
Những tưởng vậy là êm xuôi rồi, đâu nghĩ tới đám cảnh sát giao thông rảnh háng không có việc gì làm khi không chặn đường hån với lí do nghi phạm bị truy nã chạy xe giống chiếc xe của hắn.
Vừa mới xuống xe, nói chưa được mấy câu với tay đội trưởng cảnh sát, lại nghe đằng xa có tiếng hô cướp, rồi tên điên nào đấy chạy ngang qua hắn, nhét túi gì đó vào tay hắn. Hắn còn chưa kịp hiểu ra làm sao, đã bị cô gái đang ngồi trước mặt đánh cho tơi bời, từ mặt tới bụng chỗ nào cũng đánh, vừa đánh vừa mắng hắn, nói hắn cướp này cướp nọ không ngừng. May thay có tay đội trưởng cảnh sát kia và đồng nghiệp của hắn can ngăn, hắn mới không bị cô gái này đánh chết.
Đúng là hơn chó mực!
May mắn, khi nãy khám, bác sĩ nói chỉ bị thương ở bên ngoài, không ảnh hưởng nặng gì bên trong. Nếu là kẻ khác đánh hắn thành ra thế này, hắn đã cho kẻ đó sống không bằng chết rồi. Nhưng đối phương lại là một cô gái rất xinh đẹp, thân hình nóng bỏng gợi cảm, ăn nói ngọt ngào, khiến hắn vừa nghe đã mùi mẫn, để mê, không thể nào bạo phát cơn giận được.
Cô gái nghe vậy, mím môi: “Anh quả là người rộng lượng, ga lăng nhất mà tôi từng gặp. Nhưng tôi vẫn thấy áy náy lắm, nếu không làm gì để đền bù cho anh, tôi sẽ ray rứt không yên mất. Thế này đi, đây là danh thiếp của tôi, sau này có việc gì, anh cứ tới tìm tôi. Nếu giúp được, tôi nhất định sẽ dốc hết sức giúp.” Lê Gia Thụy không suy nghĩ gì, cầm lấy danh thiếp, đến khi nhìn kỹ tấm danh thiếp rồi, hắn kinh ngạc thốt lên:
“Cô… cô là Kiều Kim Ngư, tổng giám đốc tập đoàn văn hóa công nghệ MTL?”
Cô gái ngạc nhiên: “Anh cũng biết tôi?”
Lê Gia Thụy hết ngạc nhiên, cười hỉ hả:
“Cô cứ đùa. Tập đoàn MTL là một trong những tập đoàn lớn nhất nước Mỹ, game điện tử do quý tập đoàn tạo ra rất nổi tiếng sao tôi lại không biết cho được. Không ngờ hôm nay lại gặp được Kiều tổng, thật là một vinh dự lớn cho tôi.”
Người thật của nữ tổng tài giỏi giang của tập đoàn MTL hån chưa từng gặp, nhưng danh tiếng thì đã nghe tới nhiều rồi.
Bình luận