Không sai em muốn đi xem thử không?” Thần Hao vui vẻ mởi mọc.
Sao lại không nhì?
Tuyết Vũ trà lời bằng cách tất bước đi về phía phát ra tiếng nước chày. Thần Hạo không bận tâm đi theo cô.
Hóa ra ngọn đối Oài Hương này chính là ở sát vách núi, phía bên kia vách núi là thác nước rộng cả mấy chục mét, được tạo hóa từ thiên nhiên cực kỳ hút mắt với bảy tầng biệt lập.
Dòng nước lớn ào ào từ trên cao đổ xuống, từng tầng một như một mành lụa trắng tinh khiết.
Xung quanh thác là những bụi hoa thủy tiên mọc rải rác trên các mòm đá, nối dài cả trăm mét lên tít tận phía trên, đang bông nở ngợp trời với một màu trắngtinh khôi, y như nàng tiên giáng trấn không nhuốm bụi hồng trắng
Dưới dòng thác, có vài đôi chim Thiên Nga đang bơi lội trên mặt hồ nước nhỏ tự nhiên, nơi tiếp nối với con suối nhỏ phía dưỡi. Chúng tách cặp ra, từng đôi từng đôi một đi chung với nhau, dưỡng như không bao giờ
tách loa ra.
Một bức tranh thiên nhiên xinh đẹp, huyền diệu mà hoanh sơ.
Bên này có mùi hương dịu nhẹ của Oài Hương, bên kia có hương thơm thanh mát nhẹ nhàng, không cầu kỳ Thủy Tiên. Không trung có gió, âm thanh là tiếng nước chảy, sinh vật là bảy Thiên Nga bơi lội. Tất cả tập hợp lại, thành một bản tinh ca đặc biệt chẳng ndi nào có được.Có lẽ, bàn tình ca của mùa xuân cũng chỉ đến thế là cùng.
Nội tâm cần cỗi, sứt sẹo của Tuyết Vũ bỗng rung rinh như chiếc chuông gió treo trước cửa nhà, bị người qua lại va phải. Lung lay, nhốn nháo.
Cô bất giác hít sâu đầy một phổi không khí tươi mát của ngày đấu năm trên đất nước xa lạ.
Hinh như, cô cảm nhận được không khí của mùa xuân rồi!
Lạ thật! Bao nhiêu năm nay ai vì còn gánh vác mối thâm thù lớn trên đôi vai, cô đã quên mất mùa Xuân có hương vị gì. Mặc dù ba mẹ nuôi và Khắc Dương đối xử rất tốt với cô. Vậy mà hôm nay cô lại càm nhận được bầu không khí hân hoan, tưới vui của ngày Tết. Rõ ràng, cô vẫn chưa trả thù được cơ mà. Tại sao côlại cảm nhận được niềm vui đó?
Lẽ nào là vi khung cảnh thiên nhiên trước mắt quả thơ mộng hay sao?
Biểu càm của Tuyết Vũ từ đầu tới cuối đều lọt vào trong ánh mắt của Thần Hạo, một chút xíu cũng không bỏ xót.
Anh mim cười, dù rất không nỡ nhưng vẫn phải phá tan vẻ thưởng thức của cô mà hỏi một câu:
“Bà xã, em thấy thế nào? Có đẹp không?”
Thật lòng, anh chính là nhờ có thác nước bày tầng kia mới nhìn chúng mành đất này đấy.
Khu đất này tuy rằng không quá xa so với thành phố Larnaca, nhưng vì nó thuộc sở hữu của gia tộc Caney giàu có, cho nên bao nhiêu năm nay vẫn bị bỏ hoang chưa được sử dụng. Dường như là chưa có dấu chânngười thật sự bước qua nơi này, cho tới khi Thần Hạo mua nó.
“Rất đẹp.”
Tuyết Vũ nỡ nụ cười rạng rỡ hiếm hoi mà đúng nghĩa.
Cô nghĩ kỹ rồi, đời người có được bao nhiêu lần cảm được niềm vui vẻ. Có buồn phiến, có oán hận, có đau lòng thể nào, thì thời gian vẫn trôi không ngừng nghỉ. Bao nhiêu năm nay, cô đã buồn phiền, đau khổ nhiều rồi, toan tính cũng đủ rồi, Hiếm có được một lần cô thoát khỏi cái cái lồng giam của chính mình, tại sao lại không thử hưởng thụ cái gọi là khoái lạc của nhân gian?
Mấy cái hận thủ đấy, tạm thời vứt sang một bên đi. “Tôi muốn xuống đó.” Tuyết Vũ vừa dứt lời, đã hi hứng chạy xuống dốc, men theo lối mòn đi xuốngảnh bờ suối,
“Từ từ, đừng chạy. Cần thận ngã.” Thần Hạo vẫn là người đi theo sau.
Bảy Thiên Nga thấy có người, hoàng sợ tung cánh bay lên bầu trời cao.
“Thần Hạo, có cá kìa. Mau bắt đi.” Tuyết Vũ chợt reo lên khi nhìn thấy dưới suối có một chủ cả đang boi ngược dòng đi lên hồ nước nhỏ, tay chỉ chỉ trò trỏ. Thần Hạo khá bất ngờ trước động thái của cô vợ nhỏ. Mới nãy còn hời hợt làm mà, giờ lại nhiệt tình năng động khiến anh không theo kịp.
Có điều, cô như thế này mới đáng yêu. Đây chính là
điều anh muốn thấy từ cô mà. Không phải sao? Nghĩ vậy, anh xắn tay áo, vui vẻ hòa nhập với cô.”Đâu, để anh bắt.”
“Đó, dưới mỏm đá kia đẩy. Mau, bắt nhanh lên.” Tuyết Vũ một bên nhiệt tình chi, một bên thúc giục. Chú cá đuổi hình như đã phát giác ra bàn thân đang trở thành mục tiêu của con người. Nó quẫy đuôi, chui tọt vào trong hốc đá ở dưới nước. Nơi nó lần trốn không sâu lầm, Thần Hạo chỉ cần nhấc tàng đá nhỏ kia lên là đã nhìn thấy nơi trú ẩn của nó rồi. Chi cần lùa nó sát vào mép bờ, là có thể bắt gọn lấy nó. Đảng tiếc, người bắt nó lại là một cậu ấm lớn lên từ trong nhung lụa, từ khi sinh ra đã không phải làm làm những chuyện tương tự như thế chỉ biết đọc sách và kinh doanh, làm sao có thể đế để dễ dàng bắt nó như trong tưởng tượng được.
Thần Hạo vừa lùa tay tới, nó đã len qua kẽ tay củaanh, với ra bên kia. Thần Hạo hơi củi người, mà mòm đá dưới chân anh lại chọn. Thể nên, “tôm” một cái, anh trượt chân ngã dúi dụi về phía trước như con ếch, nước vọt bắn lên người anh, không dù làm ướt sũng. Nhưng cũng đủ khiến cơ thể này bị lạnh rồi.
Hình ảnh đó muốn có bao nhiêu hài hước thì có bấy nhiều.
Tuyết Vũ thấy thế, dù biết không nên, nhưng không nhịn được bật cười khanh khách, chế giễu:
“Tôi còn tưởng cậu Hạo nhà họ Lục chuyên nghiệp cỡ nào, hóa ra cũng chỉ là tay mơ thể thôi à.”
Thần Hạo đen mặt, quê muốn độn thổ. Anh lồm cốm chống tay đứng dậy, bắn nước về phía Tuyết Vũ:
“Em còn dám cười hà?”
Không phải là vì anh bắt cá cho cô, nên mới bị ngãsao, Thể mà cô không thấy đau lòng cho anh, còn đứng đây cười được.
Đổ vô tâm này!
Tuyết Vũ tránh đi, nhưng áo vẫn bị ướt lầm chẩm từng chỗ.
Cô cáu, gào lên: “Anh điên à. Người tôi ướt rồi này!”
Thần Hạo giờ mới sức nhớ ra, trời đang lạnh. Nếu cô bị ướt, sẽ bị cảm lạnh. Anh vội thu lại ý nghĩ muốn dim cô cùng xuống nước.
Anh không muốn cô bị ốm đâu.
Mà Tuyết Vũ nhìn đổ trên người anh đã bị ướt cũng nhận thức được điều này. Cô đi xuống tới bên cạnh anh, quan tâm nói:
“Người anh ướt hết rối, đừng bắt cả nữa. Mau đi lênnhà thay đổ đi không lại cảm lạnh bây giờ,”
Người nào đó nghe vo nói thế, không vội đi thay đó, lại nhìn cô với ảnh mắt ngập tràn ý vị ngọt ngào:
“Em đang lo cho anh đầy hà?”
Tuyết Vũ sửng cổ lên: “Lo cái gì mà lo, đổ anh ướt hết rồi không đi thay, Chẳng lẽ còn đợi tới khi ốm em nữa hà?”
Hắn có hiểu cô nói gì không thế? Thứ cần quan tâm thì không để ý, mà lại cứ đi để ý chuyện gì đâu không.
Bị quát, ai kia vẫn nhan nhờ cười: “Đằng nào cũng ướt rồi, để anh bắt con cả đó cho em rồi đi thay sau cũng được.”
Chút lạnh này đổi được sự quan tâm của cô, đáng lamAnh củi xuống, tiếp tục đi tìm bắt chú cá nhỏ dang lần trốn đâu đó.
“Tôi không cần nữa.” Tuyết Vũ nói.
Thần Hạo nhìn cô, mim cười: “Bà xã. Trước đây là anh
không phải với em. Nhưng kể từ bây giờ thử em muốn anh dùng cả danh dự của mình thể, nhất định sẽ lấy về cho em bằng được.”
Tuyết Vũ thấy vậy, không cổ khuyên nữa. Cùng anh tim chủ cá nhỏ.
Căng mất tìm kỹ, cuối cùng cũng tim thấy chủ cả lại rồi:
“Nó kia kia.” Tuyết Vũ reo lên.
Bình luận