Phạm Lan Lan vội vàng lấy giấy cho Bạch Thanh Dung lau: “Thanh Dung, em không sao chứ?”
Bạch Thanh Dung lau vết rượu dính trên người rồi nhìn Hạ Dũng cười nói: “Xem ra, cô Dương có chút hiểu lầm với em. Hạ Dũng, anh ăn cùng cô Dương đi, em và chị Lan Lan đi trước đây.”
“Được, Thanh Dung đi đường nhớ cẩn thận đấy.” Hạ Dũng cười nói. Bây giờ Dương Nhạc Nhạc này phát điên lên thì không biết còn gây ra chuyện gì nữa, cứ để cho Bạch Thanh Dung rời đi trước có lẽ sẽ tốt hơn.
Sau khi Bạch Thanh Dung kéo Phạm Lan Lan nhanh chóng rời khỏi phòng thì Hạ Dũng tái mặt nhìn Dương Nhạc Nhạc. Dương Nhạc Nhạc thấy trong phòng cuối cùng chỉ còn lại có hai người là cô và Hạ Dũng.
Liền ôm lấy Hạ Dũng giống như con bạch tuộc làm nũng nói: “Anh Hạ Dũng, cô gái kia có gì đáng để cho anh nhìn chứ.”
Hạ Dũng trừng mắt với Dương Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, bình thường em làm bừa thì thôi đi. Nhưng bây giờ em đã lớn rồi, đôi khi làm việc có thể suy nghĩ tới cảm nhận của người khác hay không?”
“Anh Hạ Dũng, là em không tốt, là em sai rồi. Em xin lỗi, nào chúng ta tiếp tục ăn đi!” Dương Nhạc Nhạc mỉm cười và gắp cho Hạ Dũng một miếng sushi.
Hạ Dũng trực tiếp đứng lên lạnh lùng nói: “Công ty anh còn có việc, anh đi trước đây. Sau khi em ăn xong thì quẹt thẻ của anh.” Hạ Dũng lấy từ trong ví ra một tấm thẻ và ném cho Dương Nhạc Nhạc rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
“Anh Hạ Dũng, anh Hạ Dũng, anh đừng đi mà!” Dương Nhạc Nhạc không ngừng gọi, không ngờ Hạ Dũng đi ra khỏi phòng cũng không quay đầu lại nhìn Dương Nhạc Nhạc.
Dương Nhạc Nhạc tức giận hất cả bàn thức ăn xuống đất, gương mặt nhỏ nhắn và xinh đẹp khóc như hoa lê trong mưa.
Sau khi Bạch Thanh Dung và Phạm Lan Lan rời khỏi nhà hàng, Phạm Lan Lan trực tiếp đi tới Thiên Đường Nhân Gian để làm việc, Bạch Thanh Dung lại chậm rãi đi bộ hóng gió đêm.
Cho dù Bạch Thanh Dung bị Dương Nhạc Nhạc hắt rượu, nhưng cô không trách Dương Nhạc Nhạc. Dương Nhạc Nhạc chẳng qua là một đứa trẻ quá yêu thích Hạ Dũng, ở trong nhà lại được chiều chuộng đâm hư, khi nói chuyện và làm việc thiếu ý tứ mà thôi.
Ngày hôm nay Bạch Thanh Dung đi ra ngoài, cuối cùng cũng nhờ được Phạm Lan Lan một chuyện lớn nên trong lòng đã yên tâm hơn rất nhiều, vừa nghĩ tới phải về biệt thự sang trọng vô cùng nhưng không có hơi người kia, cô lại bắt đầu cảm thấy không muốn.
Cho dù cô không muốn trở về cái biệt thự lạnh như băng này, nhưng lại không thể không về sớm một chút. Nhìn dòng xe cộ đi lại như nước chảy trên đường mà Bạch Thanh Dung bất đắc dĩ thở dài.
“Ôi, cái này gọi là lấy tiền của người thì phải thay người trừ tai họa, người kia có phiền tới mấy thì cũng phải nhịn thôi.” Bạch Thanh Dung vẫy một chiếc taxi trờ về biệt thự mà trong lòng lại thầm đếm ngày hết hạn hợp đồng.
Theo suy luận của Bạch Thanh Dung thì chỉ 8 lần kinh nguyệt nữa là cô có thể thoát khỏi cuộc sống như vậy. Trong lòng cô vẫn mong 8 lần kinh nguyệt này sẽ nhanh đến và nhanh kết thúc.
Taxi đỗ lại ở cửa chính của biệt thự, khi Bạch Thanh Dung cắn răng đi vào thì cũng đi gần một giờ mới đến biệt thự của Lâm Thành Phong. Nhìn dưới gara của biệt thự không có xe của Lâm Thành Phong nên trong lòng Bạch Thanh Dung âm thầm vui mừng: “Lâm Thành Phong vẫn chưa về sao?”
Điều này làm Bạch Thanh Dung sướng muốn phát rồ, chỉ cần cô theo đường cũ leo trở lại phòng ngủ thì sẽ không có ai biết là cô từng đi ra ngoài cả. Bạch Thanh Dung rón rén lần mò quay về vườn hoa sau biệt thự.
Khi cô ngẩng đầu nhìn lên nhìn thấy vải còn ở đó. Cô giống như một con thỏ nhỏ chạy đến dưới cái cây lớn và kéo vải đạp vào thân cây rồi leo từng chút một lên tới cửa sổ.
Bạch Thanh Dung tốn hết sức lực cuối cùng cũng leo được vào phòng ngủ. Lúc này, cô kéo vải lên, bật đèn và ném vào thùng rác trong phòng ngủ, rồi chạy vào phòng tắm, tắm rửa sơ qua, thay quần áo sạch sẽ.
Sau khi ném bộ quần áo đầy mùi rượu vào trong giỏ, Bạch Thanh Dung đi ra phòng cất quần áo thì đồng tử trong mắt thoáng cái phóng to lên và kinh ngạc phát ra tiếng thét chói tai: “A a.” Cả biệt thự đều có thể nghe được tiếng thét chói tai của cô.
Lúc Bạch Thanh Dung bình tĩnh lại, nhìn Lâm Thành Phong đang bình tĩnh ngồi bên cạnh bàn. Lúc này vẻ mặt Lâm Thành Phong nhìn cô với vẻ suy ngẫm, đôi mắt sâu thẳm làm cho người ta không thể suy đoán được.
“Cô Bạch có bản lĩnh không tệ nhỉ!” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói.
Bạch Thanh Dung vốn định xoay người mở cửa chạy xuống tầng để thoát thân thì Lâm Thành Phong đã chạy tới bên cạnh cô và nắm chặt tay cô, ấn cô ở trên tường của phòng cất quần áo.
“Em dùng trăm phương nghìn kế đi ra ngoài là để gặp anh ta sao?”
Bạch Thanh Dung nhìn gương mặt lạnh như băng của Lâm Thành Phong thì giãy giụa nói: “Thả tôi ra!”
“Nói, có phải là em đi gặp anh ta đúng không? Vì sao em lại muốn đi ra ngoài hả?” Sắc mặt Lâm Thành Phong càng lúc càng khó coi.
Bạch Thanh Dung đẩy Lâm Thành Phong: “Anh thả tôi ra trước đã, có được không!”
“Thả em ra sao? Dựa vào cái gì chứ? Em là vợ tôi mà lại dám leo tường ra ngoài tìm người đàn ông khác, em còn muốn tôi thả em ra sao? Tôi xem như đã hiểu rõ cái từ hồng hạnh xuất tường này rồi.” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói.
Bạch Thanh Dung thản nhiên nhìn Lâm Thành Phong: “Cho dù tôi là vợ anh thì tôi cũng có tự do về thân thể. Anh dựa vào cái gì mà giam lỏng tôi, anh làm vậy không phải là giam giữ bất hợp pháp sao?”
“Em ăn nói hùng hồn nhỉ? Tôi tin nhầm em rồi. Tôi vốn tưởng rằng em sẽ không giống với những người phụ nữ khác, nhìn thấy tiền là không biết xấu hổ, chuyện gì cũng làm ra được.” Lâm Thành Phong càng nắm chặt tay của Bạch Thanh Dung mạnh hơn.
Bạch Thanh Dung bị Lâm Thành Phong nắm cho đau đớn, đôi mắt hạnh đau khổ nhìn Lâm Thành Phong: “Lâm Thành Phong, anh thả tay tôi ra trước được không? Anh làm đau tôi đau đấy.”
Ánh mắt Lâm Thành Phong càng thêm u ám: “Cái này là đau sao? Khi em và người đàn ông khác tán tỉnh ve vãn nhau thì em có từng nghĩ tới mặt mũi của tôi chưa?”
“Lâm Thành Phong, tôi đã từng nói tôi và anh ấy không có gì cả. Ảnh đăng trên báo là do trước đó anh ấy đã cứu tôi nên tôi dẫn anh ấy đi ăn thịt nướng bình thường thôi!” Bạch Thanh Dung kiên định nói.
“Anh ta cứu em sao?” Giọng nói của Lâm Thành Phong đã nhẹ nhàng hơn, anh hơi nheo mắt nói: “Vậy ngày hôm nay, em đi đâu?”
Bạch Thanh Dung tức giận: “Tôi đi tìm bạn tôi, nhân tiện hỏi một chút về chuyện công việc.”
“Em còn muốn làm việc sao? Thật đúng là một người phụ nữ không chịu an phận.” Lâm Thành Phong thả tay của Bạch Thanh Dung ra nhưng lại giam Bạch Thanh Dung ở trong cánh tay của mình và lạnh lùng nói: “Em không thể an phận ở bên cạnh tôi sao?”
“Tôi không có làm chuyện gì sai trái cả, hơn nữa tôi chẳng qua là một người bình thường, không làm việc thì tôi lấy gì để nói tới tương lai chứ?” Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng nói: “Lâm Thành Phong, anh có thể đừng ngang ngược như vậy được không?”
“Đây là phản ứng của một người đàn ông bình thường.” Sau khi Lâm Thành Phong thả Bạch Thanh Dung ra thì xoay người đi tới trong ngăn kéo lấy ra một chiếc iphone 7 Plus và đưa cho Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung ngạc nhiên nhận lấy chiếc điện thoại di động, cô còn chưa lên tiếng thì Lâm Thành Phong đã xoay người đi xuống tầng. Cô đã sớm quen với sự thay đổi thất thường của Lâm Thành Phong.
Bạch Thanh Dung đặt điện thoại di động ở trên bàn và nhìn thấy được trên bàn xuất hiện thêm một chiếc máy xách tay. Xem ra Lâm Thành Phong thật sự tính giam cô, không cho phép cô đi làm rồi. Ngay cả máy vi tính để giải khuây cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bạch Thanh Dung mở máy xách tay ra và lên trang web mua sắm, không ngừng đặt mua các loại công cụ và thuốc màu, vải vẽ tranh sơn dầu v.v. Nếu Lâm Thành Phong không cho cô ra ngoài đi làm thì cô sẽ phải tìm được con đường làm giàu khác thôi.
Nếu không… sau này cô mua nhà, tiền nhà ai sẽ trả đây? Trước đây khi còn học đại học, cô đã nhìn thấy các bạn học khác từng vẽ tranh bán ở bên đường, nghe nói thu nhập cũng khá.
Bây giờ là thời đại liên lạc với nhau qua internet nên Bạch Thanh Dung quyết định lấy ra bản lĩnh đặc biệt của mình để bán tranh ở trên mạng, vẽ tranh là sở trường của cô, cho dù không thể sánh ngang với các họa sĩ đẳng cấp bậc thầy quốc tế nhưng muốn bán được ít tiền cũng không có vấn đề gì.
Lâm Thành Phong xuống tầng ăn lại thấy Bạch Thanh Dung mãi không chịu xuống thì trong lòng cảm thấy không vui. Mình đã ăn cơm sắp xong mà cô ấy còn không xuống.
Chẳng lẽ người phụ nữ này còn muốn giở trò giận dỗi với mình nữa sao?
“Chuẩn bị thức ăn cho cô Bạch rồi mang lên tầng.” Lâm Thành Phong ăn xong lại căn dặn chị Trịnh bên cạnh rồi mới thả đũa xuống và đi lên tầng.
Anh vừa vào phòng ngủ lại nhìn thấy Bạch Thanh Dung đang tập trung tinh thần ngồi ở trước máy tính nên lạnh lùng nói: “Tôi đã từng nói rồi, em đừng suy nghĩ tới chuyện đi làm nữa.” Lâm Thành Phong cởi cúc áo của bộ vest và đi vào phòng cất quần áo để thay áo ngủ.
Lúc đi ra thấy Bạch Thanh Dung vẫn ngồi ở trước máy tính, anh vừa tính mở miệng thì Bạch Thanh Dung đã ngẩng đầu nhìn anh nói: “Lâm Thành Phong, tôi chỉ muốn mua ít dụng cụ vẽ mà thôi.”
“Biệt thự lớn như vậy, một mình tôi ở đây rất buồn chán. Vậy còn không bằng dành tình cảm đi vẽ tranh gì đó.” Bạch Thanh Dung nói rất chân thành: “Anh không muốn tôi đi làm thì tôi không đi nữa là được chứ gì.”
Lâm Thành Phong nhíu mày nhìn Bạch Thanh Dung, lẳng lặng chờ đợi cô nói tiếp. Bạch Thanh Dung vừa nhìn trang web mua sắm trong máy tính vừa lơ đãng nói:
“Tôi cũng xem như đã bị người khác chú ý, khoảng thời gian trước tin tức xôn xao như vậy, cho dù bị anh ép xuống thì hẳn vẫn có ảnh hưởng xấu, tôi cần gì phải ra ngoài cho người ta khinh bỉ.”
“Còn không bằng thành thật ở trong biệt thự lạnh lẽo này làm con chim hoàng yến.” Hai câu cuối cùng là câu nói thật lòng của Bạch Thanh Dung, tình cảnh của cô bây giờ không khác gì con chim hoàng yến bị giam ở trong lồng cả.
“Cốc cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa vang lên. “Cô chủ, tôi đưa cơm lên cho cô!” Chị Trịnh khách sáo nói. Bạch Thanh Dung đứng dậy mở cửa và cười nói: “Không cần, tôi ăn rồi. Chị Trịnh bận rộn cả ngày rồi cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Vẻ mặt chị Trịnh nghi ngờ nhìn Bạch Thanh Dung: “Ăn rồi sao? Cô chủ, cô ăn ở đâu?” Bạch Thanh Dung cười nói: “Được rồi mà, chị Trịnh cứ đi nghỉ ngơi sớm đi!” Cô nói xong thì đóng cửa lại.
Lâm Thành Phong đang ở bên bàn đọc sách và xem trang web mà Bạch Thanh Dung vừa xem qua rồi thản nhiên nói: “Em biết vẽ tranh sao? Còn có thể vẽ tranh sơn dầu à?”
Bạch Thanh Dung trực tiếp cầm máy tính đến trên ghế sofa trước giường và đặt nó lên trên đùi của mình rồi tiếp tục chọn dụng cụ: “Tôi vốn học theo chuyên ngành mỹ thuật tạo hình nên biết vẽ thì có gì ngạc nhiên chứ?”
Lâm Thành Phong đi tới, ngồi xuống bên cạnh Bạch Thanh Dung: “Tại sao trước đây tôi không nghe em nhắc tới vậy?”
“Anh là chủ tịch cao ngạo với ánh sáng vạn trượng giống như mặt trời vậy. Mà tôi chỉ là cô sinh viên nhỏ bình thường ở trên mặt đất, anh làm sao có thể chú ý tới chứ?” Bạch Thanh Dung thản nhiên nói.
“Cho nên, em mới lựa chọn đi quyến rũ anh ta sao?” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói.
Bạch Thanh Dung nói một hồi lại làm cho anh nhớ lại bức ảnh chụp Hạ Dũng vuốt tóc cho cô, trên bức ảnh bọn họ cười vui vẻ như vậy.
“Ôi, Lâm Thành Phong, tôi không muốn giải thích nữa, anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ!” Bạch Thanh Dung thở dài, sau khi chọn xong dụng cụ vẽ thì cô đóng máy tính lại.
Cô chuẩn bị đứng dậy rửa mặt đi ngủ nhưng đã bị Lâm Thành Phong nắm lấy tay trái. anh không nói lời nào kéo Bạch Thanh Dung đi tới cửa.
Bạch Thanh Dung nghi ngờ nhìn Lâm Thành Phong: “Muộn thế này rồi, anh lại muốn làm gì nữa vậy?”
Lâm Thành Phong thản nhiên nhìn cô rồi tiếp tục bước nhanh: “Phụ nữ thật thật đúng nhiều lời, cẩn thận đuổi theo!”
Bình luận