Hạ Trừng hít hít mũi, cuối cùng nâng bả vai đã suy sụp lên nói: “Ừm.”
Cô là người thông minh, nói chút là hiểu, có được cơ hội ở bên cạnh cha mình lần thứ hai, là món quà mà ông trời ban cho cô, quả thật cô nên là quý trọng nó thật tốt.
Sau giờ lên lớp, Hạ Trừng nhờ xe đi thẳng tới bệnh viện đi, bởi vì buổi chiều cấp ba có học phụ đạo, nên thời gian cô đến đã rất trễ. Dù Hạ Chấn Trì đau lòng con gái bôn ba mệt nhọc vì mình như vậy, muốn để cô ngày nghỉ hẵng trở lại, nhưng cô không muốn.
“Ba, hiếm khi con gái của ba muốn thể hiện lòng hiếu thảo, ba đừng đuổi con đi nữa.”
Hạ Trừng cầm dao gọt quả táo, đây là sở trường của cô.
Hạ Chấn Trì nhếch miệng, ông oán giận nói với Phó Mạn: “Con gái lớn rồi, không đáng yêu nữa, cũng không nghe lời gì cả.”
Phó Mạn nhận quả táo mà Hạ Trừng đã gọt xong, cắt thành từng mảnh, thả vào trong đĩa: “Không phải anh cũng chỉ mong sao con gái của anh vĩnh viễn đừng lớn lên, cả đời ở bên cạnh làm áo bông nhỏ cho anh sao?”
Hạ Chấn Trì nói: “Có gì không được chứ? Anh nuôi nổi con bé, không thể để nó tới nhà người khác để bị bắt nạt được.”
Phó Mạn trừng mắt nhìn ông: “Đúng đúng đúng, lập gia đình là đau khổ, vậy em đây gả cho anh có phải cũng vô cùng đau khổ không?”
Hạ Trừng cười nhìn hai người:
“Đã là vợ chồng già rồi còn đùa giỡn ân ái trước mặt con nữa, hai người có thấy xấu hổ không?”
Hạ Chấn Trì và Phó Mạn đều ngẩn ra, sau đó hai người cùng lúc cười ha hả.
Hạ Trừng biết rõ Phó Mạn không phải người phụ nữ dịu dàng. Những lời nói đùa này chỉ là muốn khiến ba mình vui vẻ thôi, nhưng hai ba con Hạ Chấn Trì phối hợp với nhau rất ăn ý, nhất là Hạ Trừng, cô thật lòng cho rằng Phó Mạn là một người vợ tốt.
Chỉ riêng việc bà có thể đối xử với con riêng của chồng mình với vợ trước như con ruột thì đã xứng đáng nhận sự biết ơn và kính trọng của cô.
Hạ Trừng không muốn nghĩ về quá khứ nữa, cho nên mới đóng vai Thái Muội(*), muốn bọn họ quan tâm mình.
(*) Thái Muội (Taimie): ý chỉ cô gái thời kỳ nổi loạn. Tính khí Taimie là sự kiêu ngạo và tự lập.
Thật ra cho dù Phó Mạn đối xử với cô không tốt cũng không sao cả, chỉ cần bà tốt với ba thì cô đã rất vui vẻ.
Con cái trên đời đều cho rằng ba mẹ nên đối xử với mình tốt nhất, lại chưa từng nghĩ điều ba mẹ khát vọng nhất trong lòng là gì.
Phó Mạn là người làm bạn với ba lúc tuổi đã xế chiều, những điều bà làm được, Hạ Trừng chưa chắc có thể làm được.
Hạ Trừng hối hận vì trước kia, mãi đến sau khi ba mất rồi, mới hiểu được từ dắt tay trong câu ngạn ngữ Mân Nam kiacó ý gì.
Có một người bên cạnh nắm tay mình, cùng nhau đối mặt với khó khăn và vui vẻ trên đường đời là chuyện may mắn biết bao nhiêu.
Trong hiện thực có quá nhiều nhân tố khiến cho hai người đã từng yêu nhau phải chia xa, lúc trước Tô Hằng không thể đồng hành cùng Hạ Trừng, cô đã từng oán trách, cũng đã từng hận, cho nên cô sẽ không tăng thêm phiền não cho ba mình.
Đêm khuya, Phó Mạn đưa Hạ Trừng đến xe chờ sẵn dưới lầu bệnh viện.
Xe vừa rời khỏi bệnh viện không bao lâu, bỗng nhiên Hạ Trừng nhớ ra cô bỏ quên một túi giáo trình trên sô pha, nên vội vàng nhờ lái xe quay đầu xe lại.
Mới vừa tới cửa phòng bệnh, cô đã nghe thấy Hạ Chấn Trì dùng giọng nói yếu ớt hơn vừa nãy rất nhiều nói: “Vất vả cho em rồi, chuyện trên công ty bận rộn như vậy, em còn phải chạy tới chạy lui hai ba chỗ.”
Phó Mạn lắc đầu: “Không vất vả, Trừng Trừng là đứa bé hiểu chuyện, con bé không khiến em khó xử, em chỉ cần chuyên tâm chăm sóc cho anh là được.”
Hạ Chấn Trì thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Tiểu Mạn, anh biết yêu cầu này đang ép buộc em, nhưng mà lỡ như… Nếu…”
“Không có nếu hay không nếu gì cả.”
Phó Mạn cầm tay ông, thay ông nói hết những lời còn dang dở: “Em là mẹ của con bé mà, em sẽ đối xử với con mình thật tốt, anh cứ yên tâm.”
Hạ Chấn Trì là một người đàn ông trưởng thành, già dặn, nhưng bỗng nhiên thấy đau lòng không chịu nổi,mắt ông đỏ lên, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Cảm ơn em, nếu không phải anh gặp em, không biết anh và Trừng Trừng sẽ trở nên thế nào nữa.”
Phó Mạn đứng ở kia, để Hạ Chấn Trì tựa vào mình: “Không, nếu như không có anh, em sẽ không thể tìm lại sự tự tin của mình, cũng không thể đứng dậy lần nữa.”
Phó Mạn đứng ở đó, để Hạ Chấn Trì tựa vào mình: “Không, nếu như không có anh, em sẽ không thể tìm lại sự tự tin của mình, cũng không thể đứng dậy lần nữa.”
Bà nhẹ nhàng mà vuốt ve lưng của ông: “Em không chỉ phải cảm ơn anh, mà em còn phải cảm ơn Trừng Trừng, anh có biết cô bé mà Trừng Trừng đưa về nhà cùng ôn bài mỗi Chủ nhật là ai không?”
Hạ Chấn Trì gật gật đầu.
Là Từ Minh, con của vợ ông và chồng trước của bà.
Hạ Trừng không biết là do vô tình hay cố ý mà luôn tạo cơ hội để cho hai mẹ con họ được gặp mặt nhau.
Mỗi lần đến ngày hẹn, Phó Mạn sẽ ở nhà, chuẩn bị bữa trà chiều sau khi các cô học bài xong.
Phó Mạn mỉm cười: “Hóa ra hai ba con anh giống y như nhau.”
Làm việc không muốn khoe khoang, đây là cách đối nhân xử thế của người nhà họ Hạ, nhưng tính cách này thường phải chịu nhiều thiệt thòi. Ai cũng nói Hạ Chấn Trì làm giàu nhờ vợ, ông là một Phượng Hoàng nam mang theo con riêng, nhưng không biết nếu không có ông thì chắc chắn sự nghiệp của Phó Mạn sẽ không có quy mô hôm nay.
Hạ Trừng xoay người, cô không đi vào lấy túi sách của cô nữa.
Nếu cô xuất hiện lúc này, tình cảnh sẽ vô cùng xấu hổ.
Hạ Trừng chưa từng biết, hóa ra người kiên cường như ba cũng sẽ khóc, mà còn khóc vì cô.
Ở trên đường về, cô yên lặng nhìn đèn đường vụt qua ngoài cửa sổ xe, trong một chớp mắt, cô lau đi nước mắt rơi trên gò má mình như không có gì.
Tô Hằng ở bên cạnh cô, hiếm khi không nói gì.
Không khí căng thẳng này khiến bao trùm khắp Hạ gia chừng nửa tháng, kết quả kiểm tra ra là, khối u lành tính.
Nhưng Hạ Trừng vẫn không thể bình tĩnh lại, bởi vì thứ thật sự cướp đi sinh mệnh của ba cô là di căn ung thư, vốn không xảy ra lúc cô học cấp ba.
Hạ Chấn Trì nghỉ ngơi ở nhà chừng một tháng, mới thuyết phục được hai người phụ nữ trong nhà cho ông trở về công ty làm việc.
Tất cả mọi thứ như đã quay lại quỹ đạo bình thường, Hạ Trừng vẫn cố gắng hết sức trong việc thi vào trường đại học của cô. Cô khiến mọi người quanh mình, ngay cả Tô Hằng cũng cho rằng, cuộc thi của cô sẽ không chịu ảnh hưởng gì.
Sau mấy tháng thì có kết quả thi đại học, không cần chờ đến lúc Hạ Trừng thi xong môn cuối cùng, Tô Hằng đã biết thành tích được của cô có lẽ sẽ không tốt như mong muốn.
Vào lúc Hạ Trừng thi môn tiếng Anh, không điền đáp án vào mấy câu hỏi lớn phần đọc hiểu.
Tô Hằng từng có ý nhắc nhở cô, nhưng khi nhìn thấy cô yên lặng đặt bút xuống, hắn cũng không lên tiếng nữa.
Nếu Hạ Trừng quyết tâm không muốn thi tốt, như vậy thì cho dù hắn nói cho cô đáp án chính xác cũng vô dụng.
Sau khi ra khỏi trường thi, Hạ Trừng không vui vẻ chúc mừng cuộc thi kết thúc với bạn học, cô chỉ là lẳng lặng nhìn mọi người cười đùa.
Hạ Chấn Trì đặc biệt tới đón cô, ông cũng không hỏi gì về cuộc thi, cũng không hỏi cô thi thế nào:“ Tối nay con đi ăn cơm chúc mừng với ba, hay con có hẹn với các bạn học khác?”
Hạ Trừng lắc đầu, nhàn nhạt nói: “ Ba, con mệt lắm, con muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Trên đường về nhà, Hạ Chấn Trì phát hiện sự cô đơn của cô, do dự rất lâu, mới lên tiếng:“ Trừng Trừng, con đừng lo lắng quá, cho dù kết quả cuộc thi không tốt, chúng ta cũng không phải người thua mà không chịu chấp nhận.”
Hạ Trừng nhìn ông, không nhịn được bật cười: “ Ba, hiếm khi ba nói chuyện có khí phách như vậy.”
Hạ Chấn Trì ho nhẹ một tiếng:“Thi cũng thi xong rồi, cho dù con muốn học ở trong nước, hay là ra nước ngoài học tập, ba ủng hộ con hết mình.”
Hạ Trừng gằn từng tiếng, chậm rãi nói: “ Ba, nếu con thi không tốt, ba có thể cho con thêm một cơ hội không?”
Bình luận