Ngày cô đi báo danh vào lớp học lại, hàng ngàn người cùng bước vào đại sảnh. Tuy Phó Mạn khá bận nhưng vẫn bớt thời giờ đi cùng cô một chuyến này.
Hạ Trừng không giống những người khác, vội vã xếp hàng, nhận tài liệu, rồi thanh toán học phí, những việc này vào lúc cô quyết định học lại đã được phía trường học sắp xếp sớm thỏa đáng hết cho cô.
Hạ Trừng không giống những người khác, vội vã xếp hàng, nhận tài liệu, rồi thanh toán học phí, những việc này vào lúc cô quyết định học lại đã được phía trường học sắp xếp sớm thỏa đáng hết cho cô.
Thi tốt không phải không có lợi, ít nhất cô có thể hưởng thụ rất nhiều đặc quyền một cách đương nhiên.
Ai nói thế giới này có công bằng?
Chỉ trong một trường học nho nhỏ mà học sinh đã bị phân chia ra làm ba bảy loại, những gì mà người có khả năng nhận được cách biệt một trời một vực với những người khác.
Thực tế tàn khốc đến mức nào cơ chứ? Những người thi nhau báo danh, thanh toán tất cả học phí này, đâu biết rằng trong số tiền mà bọn họ thanh toán, có một phần lớn là giúp trường học cung cấp nuôi dưỡng cho những học sinh có thành tích ưu tú.
Người ta là phần tử viết trên phần tử sổ của phân số, mà một số lớn những người khác cũng chỉ là mẫu số lót đáy bên dưới.
Phó Mạn và Hạ Trừng đi vào văn phòng nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm. Đối phương đã bảo đảm sẽ xếp chủ nhiệm cấp ba tốt nhất vào trong lớp học lại, mà vị chủ nhiệm lớp này Hạ Trừng không hề xa lạ, đó là chủ nhiệm lớp cấp ba của cô – Thẩm Chi.
Hạ Trừng đã làm lớp trưởng một năm trong lớp của Thẩm Chi, không ai có thể quen với Thẩm Chi hơn cô.
Ai cũng sợ Alien Queen, chỉ có Hạ Trừng biết cô ấy là người mặt ác tâm thiện, hơn nữa cô cũng rất vui khi được ở bên cạnh cô ấy.
Thẩm Chi là người thật lòng suy nghĩ cho học sinh, đáng tiếc có một số lớn học sinh sinh ra cảm xúc tiêu cực với kiểu giáo viên nghiêm khắc như vậy.
Khi Hạ Trừng đi ra khỏi phòng làm việc, lại chạm mắt một người cô không muốn gặp nhất.
Tô Hằng còn trẻ được mẹ của anh đi cùng, đang đợi bên ngoài phòng làm việc.
Anh ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Hạ Trừng, có một lúc thất thần, ánh mắt dừng trên gương mặt của cô.
Bọn họ cũng là tới trò chuyện với chủ nhiệm về chuyện học lại, chỉ là trùng hợp xếp sau Hạ Trừng mà thôi.
Hạ Trừng là học sinh của trung học T, thành tích cũng tốt hơn Tô Hằng, đương nhiên chủ nhiệm muốn gặp cô sớm hơn.
Mẹ của Tô Hằng là Giang Bích Lan ho nhẹ một tiếng, kéo về lực chú ý của con mình về.
Giang Bích Lan nhìn bóng lưng đi ra ngoài của Hạ Trừng và mẹ cô, trong thời gian ngắn ngủi bà ta đã có thiện cảm với trường học này.
Có phụ huynh ăn mặc như vậy, tức là học sinh trong trường học này có gia thế bối cảnh không tệ lắm. Hơn nữa, khí chất của người học sinh kia rất xuất chúng, nói lên rằng giáo dục của trường học này có tiêu chuẩn nhất định.
Vật họp theo loài, người phân thành nhóm, Giang Bích Lan không muốn để con trai của bà ta học chung với con của nông dân công nhân hoặc một số học sinh không đứng đắn.
Hạ Trừng đi đến cổng trường học, mới quay đầu lại nhìn vào trong cổng lớn.
Ánh mắt của cô hơi mông lung, như đang nhớ lại chuyện gì.
Có một hồn ma không ai nhìn thấy đi theo bên cạnh cô, hắn im lặng không nói lời nào.
Tô Hằng trung niên biết cô đang nhìn đi đâu. Ở một thời không khác, trên bức tường kia đã từng treo tên của hai người bọn họ.
Có một thời gian rất dài, chuyện tình của bọn họ hai người trở thành truyền thuyết trong miệng của giáo viên và học sinh trong trường học.
Đôi uyên ương số khổ bị ép buộc tách ra kia, sau cuộc thi ai cũng đạt được thành tích ưu tú khác thường.
Bọn họ không sợ gian nan, cùng nhau đối mặt với thử thách, cuối cùng khiến cho những kẻ chia rẽ bọn họ rớt hỏng kính mắt, không chỉ thi tốt, mà còn tiếp tục ở bên nhau.
Nhưng truyền thuyết vĩnh viễn chỉ là truyền thuyết, tựa như chuyện cổ tích tốt đẹp, luôn chấm dứt ở “sau này hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc mỹ mãn bên nhau”.
Truyền thuyết của Tô Hằng và Hạ Trừng cũng thế, nếu thời gian dừng lại ở lúc đó, bọn họ từ bỏ tình yêu này, thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp khiến mọi người phải hâm mộ.
Buổi chiều, ngoài phòng mưa một trận, giọt mưa tí tách đập trên cửa sổ.
Hạ Trừng cầm bút xoay không ngừng. Khi cô đặt bút xuống lần thứ năm, cuối cùng cô cũng nhẹ nhàng mở miệng nói: “Tôi cũng đã quên lúc còn trẻ anh trông như thế nào, chẳng qua vẻ ngoài của có vẻ đoan chính một chút mà thôi, cũng không đẹp mắt như trong ấn tượng của tôi.”
Cô nói xong, cười cười như tự giễu.
Hóa ra những điều tưởng chừng tốt đẹp đó, cũng chỉ là do cô không quay đầu nhìn lại thôi.
Chàng trai mà cô từng yêu cũng không hoàn mỹ, mà mối tình đầu của cô cũng đã vỡ nát, không đáng giá nhắc tới.
Lúc ấy sao cô lại yêu như con thiêu thân lao đầu vào lửa vậy chứ? việc nghĩa mà chẳng hề chùn bước, cô không dám tiếp tục nhớ lại nữa.
Hạ Trừng không thường bình tĩnh nói chuyện quá khứ với Tô Hằng như vậy, bởi vì miệng vết thương trong lòng cô chưa bao giờ dễ chịu. Mỗi lần xé ra, là một lần đau đớn tột cùng.
Vào lúc đau đớn, cô rất khó không chĩa mũi nhọn vào Tô Hằng.
Giả sử, bọn họ đều đã tránh lặp lại, cố gắng giữ vẻ hòa bình bên ngoài.
Tô Hằng gật gật đầu: “Quả thật đúng vậy.”
“Sao tôi lại mù mắt mà nhìn trúng anh nhỉ?”
Tô Hằng cười gượng:“ Chắc em bị ma quỷ che mất tâm hồn.”
Nói thật, hắn nhìn mình bây giờ cũng phải giật mình.
Một đứa bé mới mười tám tuổi, sao lại có vẻ người lớn đến như vậy chứ?
Nếu so với hắn luôn luôn mặc quần áo hợp thời sau này, thì hắn lúc tuổi còn trẻ, như một tượng đất xấu xí, căn bản không lên nổi mặt bàn.
Nếu dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói thì, bây giờ trông anh như một trạch nam lôi thôi lếch thếch vậy.
Mẹ của Tô Hằng luôn luôn không thích suy nghĩ về việc ăn mặc cho con mình. Hai người đàn ông trong nhà, dù là già hay trẻ, cũng mặc cùng một kiểu quần áo.
Một người con trai đang ở tuổi thanh xuân nồng nhiệt nhất, bởi vì cách ăn mặc thế này, có vẻ già dặn lại buồn cười.
Thật ra con trai trong độ tuổi này là xấu hổ nhất, cơ thể bọn họ mới vừa phát triển, khung xương lộ ra ngoài, ngoại hình gầy gò, nhìn qua một chút bả vai cũng không có.
Đừng nói Hạ Trừng không vừa mắt anh chàng kia, ngay cả bản thân Tô Hằng cũng không nhịn được phải lắc đầu.
Độ tuổi đẹp nhất của một người đàn ông là trên dưới ba mươi tuổi. Khi trẻ tuổi thì khuyết thiếu năng lực, còn già hơn một chút thì không có thể lực.
Khi đó bọn họ đã trưởng thành, sự nghiệp bắt đầu có sự chuyển biến, cũng không có bụng bia và đầu hói, lúc này là lúc cơ năng tốt nhất trong cuộc đời của bọn họ, cũng là lúc có tư cách tự hào nhất.
Thực sự không hiểu sao hắn của lúc này lại có tự tin, cho rằng chuyện Hạ Trừng của mười tám tuổi sẽ yêu mình, là chuyện đương nhiên.
Từ nhỏ đến lớn Tô Hằng luôn vô cùng tự phụ, hắn nhận thức rõ ràng ưu điểm của bản thân, không chỉ đầu óc thông minh, vẻ ngoài cũng không tệ.
Nhưng hôm nay nhìn kỹ lại, đột nhiên hắn phát hiện ra rằng, chỉ nói về bề ngoài thôi, hắn đã không theo kịp các cậu nhóc thời điểm đó.
Hiện giờ ngẫm nghĩ lại, ngoài sự may mắn, hắn cũng không hiểu tại sao Hạ Trừng lại thích mình.
Hạ Trừng hờ hững nói: “Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, tốt hơn anh sau này rất nhiều.”
“Không phải em đang cười nhạo anh chứ?”
Cô chăm chú nhìn hắn:
“Không, tôi chỉ cảm thấy, mình tốn nhiều công sức để cải tạo anh thành một người đàn ông đẹp trai phong độ, là chuyện vô cùng ngu ngốc.”
Tô Hằng nói: “Hạ Trừng, không có em, thì không có anh thay hình đổi dạng sau này.”
Hắn nói những lời này rất thật lòng.
Từ rất lâu trước kia Hạ Trừng đã nhận trách nhiệm chăm sóc cho cuộc sống thường ngày của Tô Hằng.
Quần áo của hắn là cô tự tay phối, trong lúc học đại học, lúc mà những người khác chỉ mặc phơi khô quần áo thì mỗi ngày cô đều giúp hắn giặt giũ quần áo, rồi lại tỉ mỉ là ủi, treo sẵn trên tường.
Cô chăm sóc hắn vô cùng chu đáo cẩn thận.
Không ai có thể đoán trước được rằng, một cô gái thích chơi đùa như thế, lại có thể thay đổi nhiều như vậy vì một chàng trai.
Bỗng nhiên Hạ Trừng cười rộ lên:“Anh sẽ không bao giờ biết tôi hối hận bao nhiêu vì làm ra những chuyện này.”
Tô Hằng không nói, sau khi im lặng một lúc, hắn mới nhẹ giọng nói:
“Vất vả cho em rồi.”
Hạ Trừng hất mặt, thì thào nói: “Đừng bao giờ chăm sóc người đàn ông mình yêu, nếu bản thân bồi dưỡng anh ta quá tốt, thì chỉ có hai kết quả: Sau này hắn sẽ khinh thường, hoặc hắn sẽ bị người khác trộm mất.”
Cô đã quên mất những lời này là do ai nói, nhưng lúc này cô lại đồng cảm đọc chúng ra.
Bình luận