Hạ Trừng đứng trong một vị trí không bắt mắt, lẳng lặng bóng dáng chợt hiện lên rồi biến mất kia, nụ cười của anh ấy vẫn nhẹ nhàng và tươi sáng như thế, nhưng chủ nhân của nụ cười đó đã không còn trên thế giới này.
Cô không rơi lệ nữa, chắc hẳn Nhạc Kiến Minh không muốn cô khóc, nếu đổi lại là cô, cô cũng không hy vọng nhìn thấy người mình yêu đau lòng.
Lúc này, có người nhẹ nhàng vỗ lưng Hạ Trừng, cô quay đầu lại, phát hiện là em gái của Nhạc Kiến Minh.
Nhạc An Nhiên nói:
“Tôi biết vào lúc này tôi không nên đến đây, làm nhiễu loạn cảm xúc của cô, nhưng tôi muốn tự tay giao lại cho cô một món đồ.”
Hạ Trừng lắc đầu:
“Không, đừng nói như vậy, tôi còn chưa đi thăm hai bác lần nào, việc này là do tôi không đúng.”
Khi Nhạc Kiến Minh làm đầu bảy, cô còn bị cách ly trong bệnh viện, không có cách nào tiễn anh ấy trên đoạn đường cuối cùng.
“Mấy ngày nay, tâm trạng ba mẹ tôi không tốt chút nào, cô cũng vậy, cho nên mọi người không gặp nhau cũng tốt, đợi đến lúc tâm trạng của mọi người bình ổn lại mà cô còn muốn tới thì nhất định cả nhà chúng tôi rất hoan nghênh.”
“Sao tôi lại không muốn đi được, mọi người đối xử với tôi rất tốt, không chỉ vì Kiến Minh, tôi luôn thấy biết ơn mọi người.”
“Cô nhất định phải kiên cường.”
“Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.”
Nhạc An Nhiên nhìn Hạ Trừng, tuổi của cô ấy lớn hơn Hạ Trừng, nên ngay từ đầu, cô xem Hạ Trừng như em gái mình vậy, nhưng lần này thì hoàn toàn đối xử vơi Hạ Trừng như chị dâu tương lai của mình.
Có điều, giờ nói nhiều hơn cũng không còn ý nghĩa gì, anh trai đi đột nhiên như thế, điều duy nhất đáng ăn mừng là, anh ấy chưa kết hôn với Hạ Trừng, nếu không thì vô cùng không công khi làm chậm trễ một cô gái tốt như vậy.
Nói đến cùng, là của anh trai của cô ấy không có phúc.
Nhạc An Nhiên lấy một chiếc hộp trang sức ra:
“Tôi tìm thấy nó trong phòng anh trai, món đồ này, tôi nghĩ chắc hẳn anh ấy vốn định tự mình tặng cho cô.”
Hạ Trừng nhận lấy xong cũng không mở ra ngay lập tức.
Cô đợi đến lúc trở về nơi mình đang ở, mới ngồi ở trước bàn làm việc, chậm rãi mở chiếc hộp ra.
Đó là một sợi dây chuyền, cũng là một chiếc nhẫn.
Bọn họ làm việc trong bệnh viện nên thông thường nhất định phải tiêu độc hằng ngày, trong lúc làm việc mà mang nhẫn trên tay sẽ rất bất tiện trong nhiều thao tác.
Cho nên trên tay đại đa số mọi người đều rất sạch sẽ, không mang gì cả.
Nhạc Kiến Minh rất biết cách quan tâm người khác, phong cách nhẫn cầu hôn của anh ấy rất đơn giản, chỉ dùng vụn kim cương nạm quanh cả chiếc nhẫn, sau đó dùng một chiếc dây chuyền bạch kim xâu qua, mặt trong của chiếc nhẫn khắc chữ viết tắt tên tiếng Anh của hai người họ.
Hạ Trừng lấy chiếc nhẫn xuống khỏi dây chuyền, nhẹ nhàng vuốt vuốt tên khắc trên đó, rồi nhẹ nhàng đưa vào ngón áp út bàn tay trái của mình.
“Kiến Minh…”
Nước mắt của cô rơi thành dòng:
“Tôi mang nhẫn mà anh tặng tôi đây, anh có thấy được không?”
Nhạc Kiến Minh không thấy được, nhưng quỷ Tô Hằng sau lưng cô lại thấy được.
Hắn rất hy vọng giờ này khắc này người có thể ở bên cạnh cô là Nhạc Kiến Minh, mà không phải hắn, hắn không thể an ủi cô, chỉ có thể mang tới thống khổ và thất vọng cho cô.
Tô Hằng lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của cô, không dám xuất hiện trước mặt cô trong lúc này.
Hắn tự hỏi mình, mình không thể làm như Nhạc Kiến Minh, cho Hạ Trừng sự tôn trọng tuyệt đối, nhưng ít nhất vào lúc cô cần một mình yêu tĩnh liếm láp miệng vết thương, hắn hiểu, không dám làm phiền nhiễu gì đến cô.
Mãi cho đến hai tháng sau, Hạ Trừng mới nhìn thấy ba mẹ của Nhạc Kiến Minh.
Cơ thể của hai người họ vẫn còn mạnh khỏe, không vì sự kiện lần này mà rút lui khỏi cương vị công tác tại bệnh viện.
Bọn họ còn cổ vũ cho Hạ Trừng, bảo cô hãy dũng cảm nhìn về phía trước.
Sau giờ trưa, bọn họ cùng nhau đi đến công viên tưởng niệm, trên mộ bia của Nhạc Kiến Minh, không có ảnh, chỉ đơn giản viết tên và năm sinh năm mất của anh ấy.
Tựa như tính tình của anh ấy vậy, khiêm tốn không khiến người khác chú ý, nhưng bóng dáng và việc làm của anh ấy đã khắc sâu vào lòng của tất cả những người tưởng niệm.
Trận bệnh truyền nhiễm đến nhanh tới mức khiến người ta trở tay không kịp này, đã mai danh ẩn tích trong mấy tháng dưới cố gắng của rất nhiều người, đây có thể xem như một kỳ tích của y học.
Nhưng dù là kỳ tích thế nào, cũng đã hy sinh tính mạng quý giá của rất nhiều người.
Lần đó, không chỉ có vấn đề là bạn có thể bình an khỏe mạnh hay không, ngay cả nền kinh tế cũng trượt dốc, lao xuống không ngừng, rất nhiều công ty và nhà máy phải đóng cửa, ai cũng không biết khi nào mọi thứ mới sống lại một lần nữa.
Đài Truyền Hình muốn phấn hưng lòng người, nâng cao sĩ khí, nên đặc biệt làm một chuyên đề vô cùng tường tận về đoàn nhân viên chữa bệnh và chăm sóc kháng SARS bọn họ.
Bởi vì cấp trên rất coi trọng chuyện này, Hạ Trừng bất đắc dĩ nhận một cuộc viếng thăm của phóng viên, có lẽ do cách nói năng hoặc do bề ngoài của cô, mà đoạn phỏng vấn kia được phát sóng rất đầy đủ.
Khi đó internet bắt đầu phát triển, có vài cư dân mạng nhìn thấy hình ảnh của cô trên tiết mục, nói cô là một nữ bác sĩ vừa xinh đẹp vừa nhân ái.
Nhưng cô biết rõ mình không phải người như thế, cô chỉ may mắn được chọn phỏng vấn, ở sau lưng cô có những người vất vả hơn rất nhiều, bọn họ mới là những người xứng đáng nhận được lời tán thưởng này.
Chuyên mục này nhận được phản hồi rất tốt, sau cùng, bệnh viện còn tổ chức một đám người, đặc biệt đi nhận khen ngợi của cấp trên.
Hạ Trừng cũng đồng hành, cô bắt tay với các vị lãnh đạo, cũng nhận được một tấm giấy khen.
Có điều, cô không đưa ra lựa chọn như những người khác phỏng đoán là lựa chọn làm một bác sĩ nội khoa tim mạch sau khi tốt nghiệp, bởi vì cô không thể chịu đựng được những cảnh đau lòng hằng ngày.
Hạ Trừng cũng không tiếp tục ở lại Bắc Kinh, cô trở lại thành phố T, cũng tìm được công việc trong một bệnh viện gần nhà.
Cô làm bác sĩ khoa nhi, tuy quyết định như vậy có phần đột ngột nhưng cũng rất phù hợp với cá tính bình thường của cô.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, khiến Hạ Trừng không thể không trở về nhà, lúc này Hạ Chấn Trì đã già, ông hi vọng con gái sẽ ở bên cạnh mình.
Sau khi trải qua chuyện như vậy, không có gì quan trọng bằng người một nhà được ở bên nhau trọn vẹn.
Hạ Trừng đi làm trong bệnh viện như thường, cuộc sống của cô không suy sụp vì mất Nhạc Kiến Minh.
Anh ấy muốn cô sống cho thật tốt.
Cô không thể khiến anh ấy thất vọng.
Bình luận