“Ông cụ Lục là người cầm quyền trong nhà họ Lục, lời của ông cụ nói có có tính quyết định nhất, anh đó, căn bản muốn nghe người ta khen Trừng Trừng như thế nào, mới cố ý hỏi như thế.”
Hạ Chấn Trì xấu hổ cười một cái:
“Nói thì em cũng đã nói hết, anh còn biết nói gì nữa.”
Hạ Trừng nói:
“Con chỉ đi đến nhà người ta ăn một bữa cơm mà thôi, ba mẹ đừng nghĩ quá nhiều.”
“Ngay cả ông cụ Lục cũng có mặt, không có khả năng chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm.”
Phó Mạn nói:
“Trừng Trừng, mẹ nghĩ đây là do Trí Viễn cố ý sắp xếp, nhưng trước đó thằng bé lại gạt con, có phải hai người các con xảy ra vấn đề gì với nhau không?”
Không thể trách sao bà lại hỏi như vậy, không có đạo lý chuyện quan trọng như vậy mà Lục Trí Viễn ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi Hạ Trừng, lại tự tiện ra quyết định.Hạ Trừng lắc đầu:
“Con không biết nữa, nhưng con cứ có cảm giác hai chúng con tiến triển quá nhanh.”
Hạ Chấn Trì lập tức gật gật đầu, bị vợ mình liếc xéo.
Phó Mạn nói:
“Mẹ hiểu, thằng bé Trí Viễn kia là muốn dùng cách này, xác định quan hệ với con, Trừng Trừng, con hãy nói thật cho mẹ, Trí Viễn có cầu hôn con không?”
Hạ Trừng trả lời được có phần bất đắc dĩ:
“Có.”
Hạ Chấn Trì hừ lạnh một tiếng:
“Thằng nhóc này đúng là không tôn trọng người lớn, không được sự đồng ý của ba mà đã dám hỏi cưới con gái của ba.”
Phó Mạn đẩy nhẹ chồng mình một cái:
“Anh không có việc gì thì đừng có làm loạn.”
Bà quay sang Hạ Trừng:
“Mọi chuyện con cứ tự mình ra quyết định, con đừng có nóng vội, lúc nào ba mẹ cũng ủng hộ cho con.”
Hạ Trừng không lên tiếng.
Mở đầu một đoạn tình cảm lúc nào cũng là như vậy, cô cho rằng cô đã làm đủ nhiều, nhưng trên thực tế cô phải trả giá nhiều hơn nữa, chứ những thứ cô có thể đưa ra lúc này, còn chưa đủ.
Bởi vì có kinh nghiệm kiếp trước nên cô không dám quá tin vào tình yêu của Lục Trí Viễn, chuyện này là do cô không đúng, cô vốn không nghĩ tới, anh ta sẽ đưa cô về gặp cha mẹ nhanh như vậy.
Nếu không phải từng gặp kiểu mẹ chồng như Giang Bích Lan, chắc chắn cô đã bị thành ý của Lục Trí Viễn làm cảm động.
Nhưng cô không phải Hạ Trừng không biết gì cả khi xưa.
Vì một người đàn ông, buông tha cho cuộc sống độc thân tự do tự tại, có đáng không?
Huống chi nhà họ Lục không chỉ có bà Lục, mà còn có một rất nhiều thân thích cô chưa từng gặp mặt, nếu những người đó muốn dùng tâm kế, sợ là còn ghê gớm hơn Giang Bích Lan gấp bội.
Hạ Trừng thở dài, cô còn cần thời gian, làm rõ tình cảm của mình với Lục Trí Viễn, có hay sâu đậm đến mức cam nguyện hy sinh nhiều như vậy cho anh ta không.
Vì duyên cớ này, lúc Lục Trí Viễn hẹn cô, cô luôn luôn tìm lý do từ chối.
Qua một thời gian, ngay cả anh ta cũng đã nhận ra.
Lục Trí Viễn tỏa ra lại bị bệnh viện cao tầng phát hiện nguy hiểm, đặc biệt canh chừng trước hộ sĩ trạm, lẳng lặng đợi Hạ Trừng tan làm.
Cô biết cuối cùng cũng không tránh khỏi, đành phải ngồi trên xe của anh ta.
Dọc theo đường đi bọn họ rất im lặng.
Mãi cho đến nơi anh ta ở, Hạ Trừng mới hỏi:
“Hôm nay không đi ăn cơm à?”
Lục Trí Viễn nói:
“Anh nhờ dì giúp việc làm chút thức ăn đơn giản rồi, chúng ta đun nóng lại là ăn được.”
Sau khi vào nhà, Hạ Trừng quen cửa quen nẻo xắn tay áo lên, bưng thức ăn trong tủ lạnh ra bỏ vào lò vi ba.
Kiếp trước để tốt cho con mình, tuy không có căn cứ khoa học, nhưng cô ở nhà thì không bao giờ sử dụng lò vi sóng.
Đời này cô thoải mái hơn nhiều, dù sao ăn thật no là được, cô không thèm để ý thức ăn được nấu thế nào.
Lúc Hạ Trừng hãy còn vội vàng, Lục Trí Viễn đã lén lút đứng sau lưng ôm lấy eo của cô.
Anh ta kề sát bên tai cô, trầm thấp hỏi:
“Vì sao em lại tránh anh?”
“Gần đây trong bệnh viện rất bận.”
“Em đang nói dối.”
Anh ta tựa cằm vào vai cô:
“Anh không phải thằng ngốc, anh biết em đang trốn, em hãy đưa ra một lý do có thể thuyết phục anh.”
Bình luận