Tập đoàn Thịnh Thế, thuộc hạ đứng ở trước mặt Ngôn Lạc Quân nói: “Tổng giám đốc, đã tìm được rồi.”“Ở đâu?”Nghe được tin tức, Ngôn Lạc Quân cố gắng che giấu sự khẩn trương và kích động.Thuộc hạ lấy ra một tấm hình.Là một tòa nhà vừa rách vừa cũ, một cô gái xinh đẹp không hề tương xướng với chung cư rách này từ bên trong một cửa sổ nhô người ra, thanh sắt bên ngoài cửa sổ treo một – chiếc áo sơ mi nam.Người con gái kia, chính là Hứa Tĩnh Hàm.Hắn không biết hình này có ý gì.Cô ở tại một nơi như vậy? Ở cùng một người đàn ông, còn giặt quần áo cho hắn ta?Ngôn Lạc Quân nhìn người đối diện.Thuộc hạ nói: “Đây là một chung cư ở gần đường Tế Lâm.”“Ai ở chung với cô ấy?”Ngôn Lạc Quân hỏi.Thuộc hạ nói: “Tạm thời chưa biết, nếu điều tra ra sẽ lập tức thông báo cho ngài, lúc chúng tôi tìm ra thì trong nhà không có ai khác.”“Tiếp tục điều tra, nhất cử nhất động của cô ấy phải báo lại với tôi.”“Vâng.”Nhìn cảnh tượng trong hình, trong lòng lần nữa dâng lên lửa giận và ghen tỵ mãnh liệt. Người đàn ông kia là ai, rốt cuộc cô ở cùng ai! Mới hai ngày, chỉ mới rời đi hai ngày cô đã có chỗ mới để đi, còn là một nơi như vậy, thật đúng là giao tiếp rộng!. . . . . .Nhìn Bạch Ngưng lên giường, Hạ Ánh Hi biết nếu không nói sẽ không kịp, cuối cùng cố gắng khiến mình tỏ ra tự nhiên nói: “Đúng rồi, tôi đang có hai vé xem phim, cô có đi xem không?”“Hai vé xem phim? Từ đâu mà có?”Bạch Ngưng hỏi.“Công ty phát mỗi người một vé, nhưng ngày mai có một chị đưa chồng và con gái đi thăm ông bà, cho nên cho tôi cái vé xem phim kia.”Hạ Ánh Hi đưa vé xem phim cho cô nói. Anh nghĩ nhất định chị Chu cho rằng anh có bạn gái, cho nên muốn giúp anh.“Rule Number One?”Bạch Ngưng nhìn vé xem phim hỏi: “Là phim gì?”“Không biết, hình như là phim hành động, nghe nói Dư Văn Nhạc diễn vai cảnh sát.”Hạ Ánh Hi nói.“Tôi không thích xem phim hành động lắm, chẳng qua tôi cũng đang muốn đi ra ngoài đi, ở trong phòng hai ngày rồi.”Bạch Ngưng nói.“Vậy ngày mai đi đi, từ sau khi tốt nghiệp tôi đã chưa đi xem phim rồi, trước kia ở trường học sẽ bị bạn học kéo đi xem.”Hạ Ánh Hi cũng bất giác nhớ lại quãng thời gian đó. Mỗi Chủ nhật trường học chiếu phim bạn học cũng sẽ kéo anh đi, nhưng bọn họ không biết rằng thật ra thì nếu bọn họ không rủ anh cũng sẽ đi. Bởi vì anh ngoài ý muốn biết Bạch Ngưng cũng sẽ đi xem với bạn cùng phòng.Bạch Ngưng bất giác nói: “Tôi cũng vậy, vẫn là phim ở trường chiếu tiện hơn, một đồng một người, đã rất lâu không đi xem rồi.”“Cô. . . . . . Tốt nghiệp khi nào?”Hạ Ánh Hi ngạc nhiên hỏi.Bạch Ngưng phản ứng kịp, biết mình đã nói lỡ miệng rồi, hơi lắp bắp trả lời: ” Tôi . . . . . mấy năm trước rồi, dù sao sau khi tốt nghiệp đều phải quay phim, rất bận, nên không xem nữa. Năm giờ chiếu, vậy mấy giờ chúng ta đi?”Kịp thời nói sang chuyện khác, tránh để phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn.Hạ Ánh Hi nói: “Buổi sáng chúng ta đi thuê bếp, sau đó ra chợ mua chút đồ ăn, buổi chiều đến bốn giờ đi, sợ lúc đó kẹt xe.”“Ừ, tốt. Anh nhanh đi tắm đi.”Bạch Ngưng nói.“Ừ. Cô ngủ đi, tôi kéo rèm lên cho.”Hạ Ánh Hi đứng lên, kéo màn vải giữa hai giường lên.Ngày hôm sau, lúc ra ngoài Hạ Ánh Hi nhìn quần áo từ ngày hôm qua trên người cô, nói: “Chúng ta đi mua hai bộ quần áo đã nhé.”“Nhưng. . . . . .” Không phải lại tốn tiền sao.“Đi thôi.”Hạ Ánh Hi nói xong liền đi về lối dành cho người đi bộ phía trước.“Đừng vào đó, chúng ta đến phố Dư Lâm đi.”Bạch Ngưng nói.“Phố Dư Lâm?”Đó không phải là phố đồ nhái nữ sinh đại học thích nhất sao? Hạ Ánh Hi thấy ngạc nhiên vì sao cô biết chỗ đó.Hai người cùng nhau đến phố Dư Lâm, cùng nhau dạo qua con phố nhỏ hẹp này, đi hết gian hàng này đến gian hàng khác. Cuối cùng Bạch Ngưng dùng 100 đồng tiền mua một bộ quần áo, lại thêm một cái kính đen lớn.Hạ Ánh Hi lẳng lặng nhìn cô, trong đôi mắt đong đầy ngạc nhiên cùng nghi ngờ.Anh không nói, hắn căn bản chưa từng tới nơi này, cũng không biết đường đi lối lại ở đây. Hơn nữa anh biết, những chị em họ, bạn bè anh, phàm là người có cuộc sống cùng tầng lớp với gia đình anh, cũng không bao giờ tới những nơi như thế này. Ngay cả họ cũng không tới, huống chi là Hứa Tĩnh Hàm?Bạch Ngưng mặc luôn bộ quần áo mới mua lên người, quần áo cũ nhét vào trong túi. Sau đó len lén nói với anh: “Thật ra tôi cảm thấy ở nơi này tôi không đeo kính cũng chẳng sao, ai mà đoán được Hứa Tĩnh Hàm sẽ đến nơi như thế này cơ chứ. Hơn nữa cảm giác lúc bình thường và cảm giác lúc trên ti vi quá khác nhau.“Đúng vậy, chỉ cần không đụng phải đám săn tin, sẽ không sao. Sao cô lại thay đồ lúc này?”Hạ Ánh Hi nói.Bạch Ngưng cúi đầu cười cười, trả lời: “Bộ quần áo kia, không thuộc về tôi.”Lúc vào rạp chiếu phim là vừa kịp giờ. Tìm được ghế 52, 53, hai người ngồi xuống, chăm chú xem phim.Phim bắt đầu, cảnh tượng hơi âm u, không khí cũng có chút mơ hồ khẩn trương.Dư Văn Nhạc diễn vai cảnh sát ngăn một chiếc xe nhỏ để kiểm tra, ban đầu chủ xe còn biểu hiện rất tự nhiên, sau vẻ mặt dần trở nên kỳ lạ. Cảm thấy bộ phim này hình như cũng không tệ lắm Bạch Ngưng mở to hai mắt xem. Chỉ thấy Dư Văn Nhạc mở cốp sau xe. Mặc dù đã sớm dự đoán bên trong có dấu thi thể hoặc mấy loại đồ vật rùng rợn gì đó, nhưng lúc nhìn thấy cô gái trợn mắt kia, Bạch Ngưng vẫn hơi sợ. Ai, phim hành động mà sao làm giống phim kinh dị vậy.Nội dung tiếp tục, Dư Văn Nhạc bị chủ xe đánh ngã, lúc sắp bị giết chết thì ống kính dời đi, lại thấy cô gái đã chết kia đứng ở trước mặt bọn họ, xé cổ họng máu thịt lẫn lộn của mình!“A –”Bạch Ngưng hét lên, ôm lấy cánh tay Hạ Ánh Hi .“Tại sao lại có cái này, anh lừa tôi, đây rõ ràng là phim kịnh dị. . . . . .” Bạch Ngưng sợ hãi, ngay cả giọng nói cũng nức nở.Hạ Ánh Hi cũng ngoài ý muốn nói: “Tôi không. . . . . . Tôi thật sự không biết. . . . . .”“Xong chưa xong chưa?”Bạch Ngưng còn ôm cánh tay anh, quay đầu đưa gáy về phía màn hình, gấp gáp hỏi.“Xong rồi, không còn nữa đâu.”Hạ Ánh Hi trả lời.Lúc này Bạch Ngưng mới thử nghiêng đầu nhìn màn hình, xác định trước ống kính không còn là cô gái kia nữa mới quay đầu lại, sau đó đáng thương nhìn Hạ Ánh Hi.Hạ Ánh Hi vội vàng giải thích: ” Tôi thật sự không biết, nếu không chúng ta ra ngoài, không phải nói phụ nữ có thai không thể bị giật mình sợ hãi sao?”Nói xong đứng lên.Bạch Ngưng nhìn cảnh tượng rất bình thường trên màn hình, suy nghĩ một chút, nói: “Thôi, hiếm khi có dịp, cứ xem đi, chờ đến cảnh kinh khủng tôi không nhìn là được. Hơn nữa phim kinh dị Hongkong thì có gì ghê gớm, nếu như là Nhật Bản tôi mới không xem nổi.”“Vậy. . . . . . Tốt, nếu như không chịu nổi chúng ta ra nhé.”Hạ Ánh Hi lại ngồi xuống.Suốt cả phim, Bạch Ngưng gần như luôn túm chặt cánh tay anh, mặc dù nói xuất hiện cảnh tượng kinh khủng thì không nhìn, nhưng thật ra đến lúc có cảnh đó lại vì lòng hiếu kỳ mà vẫn xem, sau đó sẽ cùng các nữ sinh khác trong rạp hét ầm ĩ, nhưng giọng cô là to nhất.
Chương 109: Đi xem phim
Xem giới thiệu truyện Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc
Bình luận