Lúc đó Tư Cảnh Uyên cũng có mặt nên không tránh khỏi sự giận dữ, dù rằng
hắn biết tinh thần của Hoắc Diệc Hân không tốt, nhưng cô ấy lại đang đe
dọa đến người hắn yêu thương, cả đứa nhỏ của hắn cho nên không giữ được
những lời lạnh lùng.
Người nhà Hoắc gia hay tin Hoắc Diệc Hân đến bệnh viện tìm Tư Tĩnh Nghiên
cũng ráo riết đuổi đến, nhưng khi đến nơi thì bóng dáng Hoắc Diệc Hân
đang cheo leo trên không trung, Tư Cảnh Uyên lại ôm Tư Tĩnh Nghiên đứng
một bên, Tề Chính Thuần cũng ở đó nhưng không làm được gì.
Trước khi rơi xuống Hoắc Diệc Hân chỉ nói một câu với Hoắc lão phu nhân: Mẹ, con gái phải đi tìm con của con rồi.
Cũng vì lẽ đó mà Hoắc lão phu nhân đổ hết mọi tội lỗi lên người nhà họ Tư,
bất chấp Tề Chính Thuần đích thân đứng ra giải thích.
Sau sự việc của Hoắc Diệc Hân, mối quan hệ của Hoắc gia và họ Tư đã hoàn toàn tan vỡ.
Ông nội Hoắc là chủ Hoắc gia cùng nhà họ Tư ra định ước rõ ràng mối quan hệ của hai nhà nước sông không phạm nước giếng, nhà họ Hoắc không gây bất
lợi cho họ Tư, họ Tư cũng không được để chuyện Hoắc Diệc Hân và nam trợ
lý kia lọt ra bên ngoài, từ đó về sau không ai được phạm vào ranh giới
của đối phương, nếu vi phạm ước kết bị phát hiện thì đối phương có toàn
quyền xử trí.
Mọi chuyện cứ ngỡ đã đi vào quỹ đạo nhưng bà nội Hoắc trước sau không thõa
mãn với ước định này, bên ngoài theo quy củ gác mọi oán hận sang một
bên, nhưng mặc khác lại ở sau lưng ông nội Hoắc gây bất lợi cho Tư Tĩnh
Nghiên và đứa trẻ.
Bà dùng chính nam trợ lý có mối quan hệ với Hoắc Diệc Hân làm công cụ đắc
lực để rửa hận cho con gái mình, một mặt tạo thế lực cho hắn, một mặt
hậu thuẫn về tài chính khiến hắn không ngừng vươn lên.
Rốt cuộc cũng có một lần Tư Tĩnh Nghiên sa vào vòng vây của hắn ta, lúc cô
gặp nạn là đang đi cùng Tề Chính Thuần, lần đó cũng là lúc cô muốn cùng
anh chấm dứt mối quan hệ dây dưa không rõ, cô đã mang thai, Tư Cảnh Uyên cũng không đời nào cho phép cô rời xa hắn, nhưng hơn cả lý do lớn nhất
chính là cô không xứng đáng với anh, cô không phải là một cô gái ngây
thơ, trong trắng để hưởng thụ tình yêu của anh, mà anh vốn lẽ nên có một người con gái tốt hơn cô ở bên cạnh.
Tề Chính Thuần đương nhiên rất buồn, nhưng anh cũng không phải là kẻ bất
chấp thủ đoạn để có được tình yêu, anh sẵn sàng trở thành bạn, một người anh trai để chăm sóc cô, mà điều này dù Tư Tĩnh Nghiên hay Tư Cảnh Uyên đều không thể từ chối.
Mọi chuyện tốt đẹp đến vậy nhưng bỗng chốc bị phá hủy hoàn toàn bởi một tai nạn giao thông có sắp đặt.
Vì để bảo vệ Tư Tĩnh Nghiên đang mang thai 7 tháng, Tề Chính Thuần đã bị
thương nặng, tuy không mất mạng nhưng hai chân suốt đời tàn phế.
Tư Tĩnh Nghiên không sao, và cũng vì thế cô mang một gánh nặng không thể
nào chối bỏ được, cô không thể bỏ rơi Tề Chính Thuần được nữa. Anh sẽ
tuyệt vọng thế nào khi mãi mãi chẳng thể bước đi trong khi người con gái anh yêu hạnh phúc cùng người đàn ông khác?
Đạo đức không cho phép cô làm như vậy!
Tư Cảnh Uyên cũng không được phép làm như vậy với ơn nhân lớn nhất đời cô!
Huống hồ gì trước nay hắn vẫn nghĩ Tư Tĩnh Nghiên đã động lòng lòng với Tề Chính Thuần.
Cho nên Tiểu Bao ra đời Tư Tĩnh Nghiên cũng không cùng Tư Cảnh Uyên sống ở
một chỗ, cô cùng Tề Chính Thuần ra nước ngoài với hy vọng tìm chút hy
vọng mong manh cho đôi chân của anh.
Đó là vì sao những năm tháng tuổi thơ của Tiểu Bao luôn khóc đòi mommy,
rồi đôi lúc lại nhớ đến một chú xinh trai mà nhóc rất thích.
Đó là lý do vì sao khi nhóc hỏi vì sao mommy lại không sống cùng với ba ba và nhóc, ba ba trả lời vì mommy phải sống cùng chú xinh trai mà nhóc
thích.
Nhưng
chuyện này cũng chỉ kéo dài trong ba năm, từ khi Tiểu Bao nói thạo, Tư
Tĩnh Nghiên cùng Tề Chính Thuần cũng trở lại Trung Quốc cho nên số lần
Tư Cảnh Uyên đưa Tiểu Bao đến gặp mommy cũng tăng nhiều lên.
Đương nhiên, mỗi lần như thế đều có Tề Chính Thuần ở đó, mỗi lần như vậy Tiểu Bao nói chuyện với anh càng không ít, kể về khao khát có mommy của
nhóc, rồi mỗi lần ra về nhóc lại khóc đến khản cả giọng vì phải xa
mommy.
Tiểu Bao lúc đó thực rất đáng yêu và vô phần đáng thương.
Có lẽ vì nhóc, có lẽ vì đôi chân không còn hy vọng của mình, có lẽ vì ý
thức được mình đang phá hoại một gia đình hạnh phúc, có lẽ vì tình yêu
của Tư Tĩnh Nghiên dành cho Tư Cảnh Uyên chưa bao giờ phai nhạt, có lẽ
vì tình yêu anh dành cho cô luôn cao thượng và luôn hy sinh nên khi ra
đi anh không hề báo trước.
Tuổi trẻ của Tề Chính Thuần cứ như vậy trầm lặng khép lại.
Cho nên cả đời này Tiểu Bao đứng trước trời đất không nợ ai hết, chỉ nợ một mình nhà họ Tề.
_____________
Bình luận