“Đúng vậy Thái tử điện hạ, Tập tướng quân đã mang binh mã tới Lạc Tiên lâu. Thái độ của Hoàng Thượng lần này thập phần cường ngạnh.”
Mặc Diễm cả giận nói, “Thái độ của Hoàng Thượng thập phần cường ngạnh? Nếu Văn Nhân Dịch không muốn, thái độ của Hoàng Thượng cũng chỉ là cái rắm!”
Thực hiển nhiên, Thái tử điện hạ rất tức giận nên mới có thể nói ra lời khiếm nhã như thế.
Kỳ thật, điều này cũng không thể trách hắn ta được. Hắn ta vốn định tìm thời gian để nói chuyện với Mộ Lưu Ly, nếu hợp tác không thành liền thú Mộ Lưu Ly, cho nàng danh phận Trắc phi. Đến lúc đó, Lạc Tiên lâu dĩ nhiên sẽ thành vật sở hữu của hắn ta, so với hợp tác thì đáng tin cậy hơn nhiều, lại không ngờ rằng Văn Nhân Dịch động tác lại nhanh nhẹn như vậy.
Bây giờ, Văn Nhân Dịch đã rất khó đả động được, nếu hắn thuyết phục được Lạc Tiên lâu, hậu quả…
“Thái tử điện hạ, chuyện lần này là do Vân quý phi kiên trì. Hơn nữa, Quốc sư đại nhân vừa mới ra khỏi Vân Thiên cung liền đá một thái giám ngã lăn quay, thoạt nhìn rất tức giận, hẳn là cũng không tình nguyện.”
Hai mắt Mặc Diễm híp lại, “Ngươi nói đây là chuyện Liễu Vân Sương làm ra?”
“Theo Ám vệ hồi báo, việc này là do Vân quý phi đề xuất. Quốc sư đại nhân luôn muốn cự tuyệt nhưng bởi vì Vân quý phi kiên trì nên mới thoả hiệp. Hoàng Thượng lập tức hạ thánh chỉ, còn lệnh cho Tập tướng quân mang binh vây Lạc Tiên lâu, trước ngày thành hôn, một con ruồi cũng không được để lọt.”
Mặc Diễm nhíu mày suy nghĩ nửa ngày trời, cũng không biết Liễu Vân Sương lại phát rồ cái gì. Đều nghe nói, lòng của nữ nhân tựa như mò kim đáy bể – quả thật là như vậy. Hắn ta nhìn ra được, tuy rằng Liễu Vân Sương khắp nơi gây phiền toái cho Văn Nhân Dịch nhưng vẫn có cảm tình với hắn. Nữ nhân ái mộ Văn Nhân Dịch chẳng phải cũng bị ả gây phiền toái sao? Sao bây giờ ả lại muốn cấp một nữ nhân cho Văn Nhân Dịch, rốt cuộc Liễu Vân Sương đang có chủ ý gì?
Bất quá, địch ý Liễu Vân Sương đối với Văn Nhân Dịch ngang ngửa với tình ý, ả sẽ không hảo tâm đến mức sẽ cho Văn Nhân Dịch sự trợ giúp mới đúng. Xem ra, chuyện này cần phải quan sát trước đã. Dù sao, ban hôn cũng không phải lập tức thành thân.
Trong khi Thái tử điện hạ đang dò đoán ý tưởng của Vân quý phi, thánh chỉ đã tới Lạc Tiên lâu.
Trong đại sảnh, Mộ lâu chủ ngồi ở ghế chủ vị, nhìn vị đại tướng quân phía dưới kia, thái độ thập phần lãnh đạm.
Sắc mặt Tập Càng có chút khó coi, rốt cuộc hiểu được vì sao Hoàng Thượng muốn lão mang binh đến đây. Vị Mộ lâu chủ này thật sự là không xem ai ra gì, dám không tiếp thánh chỉ, đây là coi rẻ hoàng quyền (quyền lực của hoàng thất)!
Trong lòng Mộ Lưu Ly cũng rất hờn giận. Từ trước đến nay, Lạc Tiên lâu không có dính dáng gì đến triều đình, sau khi Quốc sư đại nhân tìm tới liền xuất hiện tình huống bị bao vây. Còn có thánh chỉ gì đó, vừa nhìn đã biết là không có chuyện tốt đẹp gì.
Mặc kệ chuyện này có liên quan đến Quốc sư đại nhân hay không, nàng đều tính sổ trên đầu hắn.
“Mộ lâu chủ, thỉnh tiếp chỉ!” Tập Càng lại lên tiếng, ngữ khí không còn hữu hảo như trước.
Mộ Lưu Ly giương mắt nhìn về phía lão một chút, ném một ánh mắt cho Thiên Liễm. Tay Thiên Liễm vừa động, tơ bạc bay ra, trực tiếp cuộn thánh chỉ, ngón tay khẽ động một chút, thánh chỉ liền bay tới nàng ấy.
Thiên Liễm nhẹ nhàng tiếp được thánh chỉ, đưa cho Mộ Lưu Ly. Sau khi Mộ Lưu Ly đọc xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
Mặc dù cách một lớp khăn che mặt nhưng người trong đại sảnh đều có thể cảm giác được hơi thở lạnh giá trên người nàng.
Một lát sau, Mộ Lưu Ly mới tuỳ ý ném thánh chỉ lên bàn, lãnh đạm mở miệng, “Thánh chỉ đã tiếp, Tập tướng quân có thể trở về. Thuận tiện chuyển lời của Bản lâu chủ đến Quốc sư đại nhân, nếu không muốn nội bộ mâu thuẫn, hắn biết nên làm thế nào rồi đó.”
Ngữ khí vẫn đạm mạc như trước, nhưng khi nói đến bốn chữ Quốc sư đại nhân, tựa hồ có điểm nghiến răng nghiến lợi.
Không thể trách Mộ lâu chủ không có thái độ hữu hảo với Quốc sư đại nhân, Quốc sư đại nhân thật sự là rất đáng giận. Lần đầu tiên gặp mặt, uy hiếp Mộ lâu chủ, buổi tối còn chiếm tiện nghi của Mộ lâu chủ. Ngày thứ hai, lại xuất hiện thánh chỉ ban hôn, nếu còn tiếp tục, không biết chuyện gì đang đợi nàng đâu!
Đối với Mộ lâu chủ, Quốc sư đại nhân là tuệ tinh (sao chổi). Hắn vừa xuất hiện, phiền phức liền lũ lượt kéo tới, đã vậy, còn tự tay hắn gây ra.
“Bản tướng quân phụng mệnh tuyên chỉ, đồng thời cũng phụ trách an toàn của Lạc Tiên lâu. Trước ngày thành hôn, tạm thời không cho người ngoài tiến vào Lạc Tiên lâu. Lời của Mộ lâu chủ, bản tướng quân nhất định sẽ truyền tới Quốc sư đại nhân.”
Ngữ khí của Tập Càng có chút cường ngạnh, hẳn là còn để ý tới thái độ của Mộ lâu chủ lúc trước nhưng lão cũng không dám làm ra chuyện quá khích gì. Bởi vì lão là người của Quốc sư đại nhân, mặc dù trong lòng không vui cũng không hưng sư động chúng (gióng trống khua chiêng) đòi lại mặt mũi cho Mặc Thiên. (Nhạc Dao: Cảm thấy nhân vật trong truyện có vẻ hơi đại nghịch bất đạo? Mấy người chức cao hơn mà toàn gọi thẳng tên..)
Kỳ thật, lão ta đến bây giờ còn chưa rõ ràng lắm, ai sẽ thành hôn với ai a? Bởi vì lão còn chưa kịp xem thánh chỉ đâu. Bất quá, thánh chỉ này cấp cho Mộ lâu chủ, tân nương chắc là nàng.
Xem ra, Mộ lâu chủ có ý kiến với hôn lễ này nhưng Quốc sư đại nhân đã đồng ý để lão mang binh thủ tại đây. Vả lại, Hoàng Thượng đã ban hôn, mặc kệ Mộ lâu chủ có cao hứng hay không đều phải gả.
Sau khi Tập Càng vừa nói xong, Thiên Liễm nhíu nhíu mày, nghĩ thầm triều đình thật sự quá bá đạo, khó trách Mộ lâu chủ không thích dính dáng đến người trong triều đình.
Bích Tiêu vừa nhìn thánh chỉ vừa suy nghĩ, thời điểm Lâu chủ nói đến Quốc sư hình như không được bình tĩnh lắm? Không phải chỉ ban hôn thôi sao? Nếu Lâu chủ không muốn, ai có thể ép nàng thành thân chứ? Lâu chủ lại vì loại chuyện này mà lại tức giận, thật sự là rất bất thường.
Tuy rằng thái độ của Mộ lâu chủ có chút dị thường với Quốc sư đại nhân nhưng vẫn vân đạm phong kinh với người khác. Đối với thái độ không chút nào hữu hảo của Tập Càng, nàng vẫn không tức giận, thản nhiên nói, “Vậy thỉnh Tập tướng quân đừng đi vào phạm vi của Lạc Tiên lâu, tránh tạo ra hiểu lầm không cần thiết.”
Tập Càng nhíu nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm. Lão chỉ phụng mệnh không cho người của Lạc Tiên lâu đi ra ngoài, đóng binh ở bên ngoài là tốt rồi.
Tập Càng vừa ra khỏi Lạc Tiên lâu liền ra lệnh cho thuộc hạ xốc lại tinh thần. Tuy rằng lão là người trong triều đình nhưng cũng không dám xem thường người trong giang hồ, huống chi, đây còn là Lạc Tiên lâu đứng đầu chính đạo.
Nhưng lão chưa nói được hai câu, chung quanh Lạc Tiên lâu đột nhiên xuất hiện một đám sương mù. Lầu các vừa mới đây lại đột nhiên mờ mờ ảo ảo, rõ ràng ngay tại trước mắt nhưng lại xa tận chân trời, khó nhận biết được.
Tập Càng không khỏi ngẩn ra, đây là trận pháp!
Trận pháp của Lạc Tiên lâu rất giống với trận pháp bình thường. Người bên ngoài muốn đi vào khó tựa lên trời, người bên trong mà đi ra, không biết binh lính có chống đỡ được hay không.
Tập Càng cho người đi phủ Quốc sư một chuyến, bẩm báo tình hình ở đây sẵn tiện truyền lời của Mộ lâu chủ. Tuy rằng Mặc Thiên phái lão ta đến nhưng lão lại muốn Quốc sư đại nhân hạ lệnh.
Đương nhiên, chỉ sợ Mặc Thiên cũng không biết nên hạ lệnh cho lão như thế nào.
Văn Nhân Dịch nghe lời cảnh cáo của Mộ lâu chủ, sờ sờ cằm đã khôi phục lại như ban đầu, cười rất sung sướng.
Cũng may, Mộ lâu chủ không thấy bộ dáng sung sướng của hắn. Nếu không, khẳng định sẽ không nhẹ nhàng như hôm qua.
Bình luận