Beta: Duyên Trương.
____________________________________
Đúng lúc đó, Tại Tiếu gửi tin nhắn WeChat tới.
Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, đem tin nhắn của mình đưa cho Tiễn Ý Ý nhìn.
[Lương ca, ở sân bóng rổ cũ, giang hồi cấp cứu nha. Moah moah QAQ]
Anh dùng lý do rất chính đáng từ chối đi học với Tiễn Ý Ý ở nhà cô. Tiễn Ý Ý cũng không để ý lắm, cô cũng không vội, dù sao vẫn phải có thời gian để bịa ra khẩu cung hợp lý.
Lương Quyết Thành xác nhận cô đã có người đưa về, chân như gắn Phong Hỏa Luân* biến mất nhanh như chớp. Ai không biết còn tưởng nhà anh có người chết.
*Phong Hỏa Luân: Cái vòng lửa ở dưới chân của na tra.
Đợi Lương Quyết Thành rời đi, cô liền đem tiết học buổi chiều ném ra sau đầu. Về nhà mở máy tính chơi game, điên cuồng phát tiết, coi nhân vật trong game y như những thứ nghẹn khuất mà cô phải chịu đựng suốt thời gian qua mà giết.
Sáng hôm sau, lúc Tiễn Ý Ý đi đến cổng trường mới đột nhiên nhớ ra. Nếu như đã hẹn hò với nhau rồi thì cô có nên gọi Lương Quyết Thành tới đón mình hay không? Hoặc là cũng phải biết được WeChat, số điện thoại của anh chứ.
Được, rất tốt, Lương Quyết Thành rất có ý thức trách nhiệm. Bình thường muốn gặp anh còn khó hơn lên trời, hôm nay lại xuất hiện ở lớp sớm như vậy.
“Cậu đến sớm nhỉ?”
Tiễn Ý Ý cười tủm tỉm ngồi xuống lắc lắc cánh tay Lương Quyết Thành.
Anh móc từ trong hộc bàn ra một ly sữa đậu nành vị táo, đưa cho Tiễn Ý Ý ở bên cạnh.
Tối qua anh đã tra cứu rất nhiều về việc mà những người bạn trai hay làm cho bạn gái. Trong đó điều thứ nhất có nói, nếu như là bạn cùng lớp thì hãy nhớ mang cho cô ấy bữa sáng ngọt ngào.
Với gia cảnh của cô thì hẳn là sẽ ăn trước ở nhà rồi, anh vốn không nên làm mấy thứ thừa thãi này. Nhưng lúc đi qua cửa hàng bán đồ ăn sáng nay, Lương Quyết Thành lại không nhịn được đi vào mua một phần.
Nếu cô không uống thì để anh uống cũng được.
Tiễn Ý Ý thụ sủng nhược kinh: “Cám ơn cậu.”
Cô thật sự không nghĩ đến, lão đại lại chủ động như vậy.
Tiễn Ý Ý ngay lập tức lấy điện thoại ra, hướng về ly sữa đậu này chụp một tấm.
Sau đó liền đăng lên nhóm WeChat.
[Buổi sáng chưa ăn sáng, được bạn trai mua cho thật thích.]
Trong nhóm chat này chỉ có cha mẹ Tiễn.
Nói cách khác, hành động show ân ái này của cô chỉ là diễn để cho cha mẹ Tiễn hết hy vọng mà thôi.
Lương Quyết Thành vô tình liếc nhìn thấy tin nhắn WeChat của Tiễn Ý Ý, có chút không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác.
Thôi kệ, chiều cô ấy vậy.
Buổi sáng là tiết tự học không có nhiều học sinh lắm, lớp bỗng im lặng lạ thường.
Ở phía trên có một nữ sinh quang minh chính đại lấy gương trang điểm của mình ra, cố ý nhắm ngay vị trí của Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành đang ngồi.
Tiễn Ý Ý ngẩng đầu, phất phất tay: “Bạn học, phiền cậu điều chỉnh phương hướng đi một chút.”
Nữ sinh kia hoảng sợ đem gương dời đi.
“Bạn học Lương.” Tiễn Ý Ý cảm thấy mỹ mãn, lung lay ly sữa đậu nành, “Cảm ơn cậu.”
“Đúng rồi, cậu cho tớ WeChat đi, cả số điện thoại nữa.” Tiễn Ý Ý diễn trò cũng phải hoàn hảo một chút, không thể để bất cứ ai nắm được thóp của cô, phải cẩn thận tỉ mỉ vào.
Lương Quyết Thành không hề do dự, đem số của mình cho cô.
Ở trong trường, ngoài thầy giáo thì cũng chỉ có Tiếu lão tam là có số điện thoại của anh. Bây giờ có thêm một người nữa, Tiễn Ý Ý.
Lúc đặt tên danh bạ, Tiễn Ý Ý mặt không đổi sắc đưa vào: “AAA anh yêu.”
Mở đầu bằng chữ A chính là những người đứng đầu danh bạ. Cùng bạn trai của mình xưng hô thân mật như thế, rất thích hợp với tình yêu cuồng nhiệt của mấy nữ sinh tuổi mới lớn.
Lương Quyết Thành mở to mắt nhìn Tiễn Ý Ý đặt tên danh bạ cho mình, không phản bác được gì.
Vừa nghĩ đến chuyện, sau này gọi điện thoại cho cô, di động cô sẽ hiện lên cái loại xưng hô sến sủa này, Lương Quyết Thành một chút ý muốn gọi cho cô cũng không còn nữa.
Tiễn Ý Ý nhập số điện thoại của mình vào máy anh.
“Nhớ kỹ, đặt tên buồn nôn một chút.” Tiễn Ý Ý chỉ huy cẩu độc thân vạn năm, “Không cần quá đứng đắn làm gì, càng sến càng tốt.”
Luơng Quyết Thành cảm thấy, cô là đang lấy việc công làm việc tư.
Có điều, đặt tên như thế nào đây…
Anh ho khan một tiếng, ngón tay đè xuống màn hình, đưa số di động của cô vào trong danh bạ.
A tiểu dâu tây.
Đây chính là cái tên không đứng đắn mà anh có thể nghĩ đến.
Tiễn Ý Ý không hiểu lắm, nhưng vẫn nói tiếp: “Sến hơn tý đi.”
Lương Quyết Thành bình tĩnh nhìn cô một cái, bất đắc dĩ viết thêm hai chữ
A tiểu dâu tây thân yêu.
“Tại sao lại là dâu tây?” Tiễn Ý Ý lúc này mới tò mò hỏi.
“Dâu tây ngọt.” Lương Quyết Thành mặt không đổi sắc nói.
Tiễn Ý Ý cũng không nghĩ nhiều, lại thêm WeChat của anh.
WeChat chính là số điện thoại của anh, Tiễn Ý Ý kéo Lương Quyết Thành vào danh sách bạn thân.
Avarta của Lương Quyết Thành chỉ là một màu đen. Tên đặt đơn giản có đúng một chữ “L”, WeChat lại càng không có đăng cái gì cả.
Tiễn Ý Ý bèn sửa lại nick name của anh là “anh yêu”, sau đó bắt đầu phát mấy cái nhãn dán.
[ Tiểu miêu ủy khuất bĩu môi. jpg]
[ Tiểu miêu phồng miệng muốn hôn. jpg]
[ Tiểu miêu thẹn thùng che mặt. jpg]
[ Ôm một cái. jpg]
[ Sờ sờ đầu. jpg]
Mới thêm bạn cho nên không có lịch sử trò chuyện sẽ quá giả tạo.
Cô hiện tại không cần làm giả nữa, biến giả thành thật, làm cho không ai có thể nghi ngờ cô.
“Bạn học Lương, cậu cũng trả lời đi, nói cái gì càng sến càng tốt.”
Tiết đầu là tiết của thầy Trương, hay tay Tiễn Ý Ý đều để dưới gầm bàn, không ngừng tìm mấy nhãn dán làm nũng, bán manh cute gửi cho Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành lại không tỏ thái độ gì.
WeChat của anh như đã sắp sập đến nơi do đủ loại nhãn dán bán manh mà cô gửi tới.
Cuối cùng, Lương Quyết Thành chỉ nhắn lại một chữ.
[Ngoan.]
Di động cô rung lên một cái, mở ra xem thì thấy…
L: Ngoan.
Cô thiếu chút nữa thì phì cười.
Chỉ có một chữ duy nhất thôi mà cơ hồ Tiễn Ý Ý đã nhìn thấy vẻ mặt lão đại đang giãy dụa, thỏa hiệp.
Tán tỉnh, làm nũng cái gì chứ. Lão đại không thể làm mấy việc này được.
Chỉ cần anh đáp lại là tốt rồi. Làm gì cũng sẽ tiện hơn.
Lương Quyết Thành ngủ hết ba tiết, giờ nghỉ trưa, Tào Khung cùng Hà Ứng Hoan và Tô Á Na tới gọi Tiễn Ý Ý cùng đi ăn, cô do dự một chút rồi khoát tay: “Mấy cậu đi trước đi.”
Tào Khung như muốn nói gì đó, cắn cắn răng, lại bị Hà Ứng Hoan lôi đi.
Trong lớp bây giờ chỉ có hai người ở hàng cuối cùng. Tiễn Ý Ý gọi Lương Quyết Thành dậy.
“Bạn học Lương, đi ăn trưa nào.”
Lương Quyết Thành ngồi thẳng dậy, trong mắt còn có chút buồn ngủ.
So với buồn ngủ nhiều hơn là hoang mang.
“Chúng ta đang hẹn hò, để khỏi cho người khác nghi ngờ chũng ta làm giả thì tốt nhất nên tạo ra một ít bằng chứng đi.”
Tiễn Ý Ý giải thích: “Cho nên trưa nay hai chúng ta cùng đi ăn trưa đi.”
Đây là việc nên làm.
Lương Quyết Thành ngáp một cái rồi đứng dậy, bỗng nhiên hỏi: “Cậu gọi tôi là gì?”
Tiễn Ý Ý: “Bạn học Lương… A, cậu nhắc tớ mới nhớ ra!”
Hẹn hò rồi mà còn gọi nhau là bạn học thì nghe nó cứ sai sai.
Tiễn Ý Ý trầm tư suy nghĩ nửa ngày.
“Tớ gọi thế nào đây? Thành Thành?” Tiễn Ý Ý cùng người khác xưng hô thân mật, đều là điệp lại tên của họ.
Hoan Hoan, Na Na, Khung Khung, Kha Kha…
Lương Quyết Thành tay đút túi ở phía trước, bác bỏ hoàn toàn: “Không được.”
Tiễn Ý Ý không nghĩ ra được: “… Cũng không thể kêu lão công đi.”
Mấy học sinh cấp ba hẹn hò với nhau toàn sến sủa gọi nhau là lão công rồi lão bà, Tiễn Ý Ý cũng không thể tiếp nhận được.
Thiếu niên vừa bước xuống cầu thang liền tý nữa ngã nhào ra đất.
Anh quay đầu trừng mắt nhìn Tiễn Ý Ý một chút, trong ánh mắt có chút khó thở.
Tiễn Ý Ý xấu hổ cười cười, đuổi theo sát.
“Nếu không… Lương Lương?”
Lương Quyết Thành giọng điệu thản nhiên: “Gọi như vậy, cậu lạnh sao?”
Tiễn Ý Ý thức thời ngậm miệng.
Giữa trưa nhà ăn đã kín người.
Chỗ cửa sổ bán thịt đông đã xếp dài đến tận cửa ra vào, Tiễn Ý Ý nhìn chằm chằm một lát, sau đó dời mắt đi sang chỗ bán thịt viên.
Cô ở phía trước, Lương Quyết Thành bưng khay đứng đằng sau.
Tiễn Ý Ý đi tới đi lui, phát hiện cô đến chỗ nào chỗ đó liền im lặng, bộ dáng đang cười nói ha hả thì như là bị bóp lấy cổ, ngưng bặt lại.
Cô tìm một chỗ trống ngồi xuống, Lương Quyết Thành theo sát phía sau, ngồi đối diện cô.
Người trong nhà ăn chen lấn xô đẩy, bất quá cái vị trí bốn người đang bị hai người kia chiếm giữ kia lại không có ai dám đi đến ngồi cùng.
Lấy Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành làm trung tâm, phạm vi bán kính ba mét đều không có tiếng nói chuyện.
Tiễn Ý Ý không bận tâm, ăn rất bình tính, đồng thời con có tâm tư bảo Lương Quyết Thành chụp ảnh cho mình: “Cậu biết chụp ảnh không?”
Cô vén tóc, bày ra một cái tư thế, “Cậu chụp cho tớ một tấm để tớ đăng WeChat, để status là “thật đáng yêu” linh tinh gì đó, nhanh lên nào.”
Chụp hình xinh đẹp là ước mơ của bất kì cô gái nào, nhưng Tiễn Ý Ý lại không biết chụp ảnh.
Lương Quyết Thành: “…”
Yêu cầu của cô… đều đáng yêu như thế sao?
Anh lấy điện thoại di động ra, thiếu nữ trong camera động tác rõ ràng đã có chút cứng ngắc, tay hơi run nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh.
Lương Quyết Thành mím môi, giơ điện thoại lên nhắm về phía Tiễn Ý Ý.
“Được chưa?” Tiễn Ý Ý vẫn duy trì tư thế đẹp đẽ đó, nhưng trên thực tế eo cô đã muốn gãy làm đôi, môi run run hỏi Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành chậm rãi ấn cái nút đỏ.
“… Được rồi.”
Mười giây ghi hình, mỗi động tác nhỏ của thiếu nữ đều thấy rất rõ ràng.
Thú vị.
Tiễn Ý Ý nhẹ nhàng thở ra, đúng lúc đó, Lương Quyết Thành ấn chụp vào tấm.
Nữ sinh trầm tĩnh lúc cơ thể thư giãn ra rất tự nhiên, so với cố ý làm dáng còn đẹp hơn.
Lương Quyết Thành nhìn một cái, gửi ảnh qua cho Tiễn Ý Ý, nghĩ ngợi lại thêm một câu.
L: [ Hình ảnh ], cậu rất đáng yêu.
Tiễn Ý Ý vừa thấy liền cong mắt cười.
Lão đại thật là, có chút đáng yêu.
Trong căn tin tiếng vang ngày càng ồn, Tiễn Ý Ý nhai kĩ nuốt chậm, đột nhiên có người đi đến chỗ cô.
“Ý Ý!”
Tiễn Ý Ý kinh ngạc ngẩng đầu, người nên ăn trưa ở bên ngoài trường học, Tào Khung, lại đang mặt mày nặng nề đầy lửa giận đứng ở đây, tầm mắt hung giữ nhìn Lương Quyết Thành.
“Cậu ăn trưa với hắn?”
Tiễn Ý Ý có chút bất đắc dĩ: “Khung Khung…”
“Dựa vào cái gì lại là hắn?”
Tào Khung trong lòng nén giận. Nếu như là Nhâm Kha hay Tô Á Na, cậu ta không có ý kiến gì. Nhưng dựa vào cái gì lại là Lương Quyết Thành! Lần đầu tiên gặp nhau, cậu đã cảm thấy nhìn anh không thoải mái rồi!
Tại sao tiễn Ý Ý lại cùng một người bạn không thân thiết ăn cơm với nhau?
Bọn họ đến cùng… là quan hệ gì?
Tiễn Ý Ý không nghĩ ở nơi công cộng sẽ làm ầm ĩ ra chuyện gì, trầm giọng nói: “Khung Khung, chuyện này nói sau đi. Ăn xong chúng ta ra sân thể dục nói.”
Tiễn Ý Ý không biết cha mẹ Tiễn có liên lạc với Tiễn gia hay không, trong lòng đều lộn xộn hết cả lên. Tốt nhất là nói rõ với cậu ấy, tránh cho cậu ấy hiểu nhầm cái gì, thuận tiện để cho Tào Khung tỉnh táo lại một chút.
Tào Khung cứng rắn nói: “Được, làm cho hắn từ bỏ ý định đi.”
Tào Khung không chút khách khí hướng về phía Lương Quyết Thành giương cằm lên, ánh mắt hung ác: “Tránh ra!”
Lương Quyết Thành buông đũa xuống.
Anh nhìn chằm chằm Tào Khung, con mắt tối tăm xen lẫn một chút áp bức.
Nửa ngày sau, khóe môi anh hơi cong lên, lạnh lùng chậm rãi nói: “Bảo tôi từ bỏ…”
“Cậu quản được sao?”
– ———–
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Quyết Thành: Tức giận, không cười nổi nữa rồi.
Tiễn Ý Ý: Cậu có cười qua rồi sao!?
Bình luận