Sau khi Quân Như Ngọc nhìn ván cờ thì rất nhanh đã trầm tư. Mộ lâu chủ rất hoài nghi rằng cái gọi là tàn cục chính là Quốc sư đại nhân tự mình bày ra. Vì vậy, nàng cũng xem thử.
Tuy hiện tại Mộ lâu chủ và Quốc sư đại nhân rất hoà thuận nhưng trong lòng Mộ lâu chủ vẫn thích cùng Quốc sư đại nhân đối nghịch.
Điều này cũng chỉ có thể trách Quốc sư đại nhân mà thôi. Ai bảo ngay từ lần đầu tiên gặp, hắn đã chiếm tiện nghi của Mộ lâu chủ. Vì vậy, ngay từ lúc đầu, trong lòng nàng, Quốc sư đại nhân đã là đối tượng để công kích. Dù bây giờ họ đã vô cùng ân ái thì lâu lâu Mộ lâu chủ vẫn thích đả kích hắn một chút.
Vì thế, trong viện của Mộ lâu chủ có cảnh tượng như thế này – hai người ngồi chung ở một bàn thạch, không nhúc nhích cũng không nói lời nào. Minh Y nhìn khoảng cách của hai người một chút, cảm thấy đủ an toàn liền ẩn thân.
Qua một lúc lâu, tay Quân Như Ngọc giật giật, chuẩn bị hạ quân trắng xuống thì đột nhiên bị một bàn tay trắng nõn đặt quân đen xuống trước. Quân Như Ngọc tập trung nhìn kỹ lại thì lắc đầu thở dài, “Xem ra, kỳ nghệ của Mộ lâu chủ vẫn cao hơn ta một bậc.”
Quân cờ này hạ xuống chính là xoay chuyển càn khôn. Tuy rằng chỉ thắng một quân nhưng cũng là thắng.
Lúc này, Mộ lâu chủ mới nhớ tới còn một người ở đây, nâng mắt nhìn về phía Quân Như Ngọc, hờ hững cười nói, “Ngọc công tử quá khiêm tốn rồi.”
Quân Như Ngọc nở một nụ cười ôn hoà, lên tiếng, “Không phải ta khiêm tốn. Nếu để ta phá giải tàn cục này thì con đường phía trước nhất định sẽ mờ mịt.” Nói xong, ngón tay của y chỉ một hướng nào đó trên bàn cờ, “Ta vốn định hạ quân cờ xuống chỗ này.”
Mộ lâu chủ không khỏi nao nao, đột nhiên hiểu được ý đồ của Quốc sư đại nhân thông qua ván cờ này.
Đời người như một ván cờ, con đường mỗi người chọn đều khác nhau.
Tuy rằng Mộ lâu chủ đã thắng được ván cờ nhưng tay cũng đã vấy máu, đơn giản lại tàn khốc.
Tính tình Quân Như Ngọc ôn hoà, không thích phân tranh, dĩ nhiên trong tiềm thức của y sẽ bài xích con đường vấy máu. Cho nên, y chưa bao giờ muốn đi theo con đường đó cả.
Ván cờ này của Quốc sư đại nhân rõ ràng là nhằm vào Quân Như Ngọc. Ván cờ này không khó giải nhưng lại vây hãm người thông minh tuyệt đỉnh như Quân Như Ngọc. Bởi vì, Quốc sư đại nhân chỉ tính kế với nhân tâm chứ không phải ván cờ này.
Mộ lâu chủ nhìn như ôn hoà hờ hững, có vài phần tương tự với Ngọc công tử ôn nhuận như ngọc nhưng thật ra vô cùng khác biệt với Ngọc công tử. Nội tâm của nàng giống với Quốc sư đại nhân, mạnh mẽ quyết đoán, bất chấp tất cả để đạt được mục đích. Tuy tính tình của nàng có vẻ là ôn hoà nhưng thật ra là lạnh lùng vô tình. Vì vậy, ván cờ của Quốc sư đại nhân tất nhiên sẽ không có tác dụng với dụng với nàng.
Mộ lâu chủ thở dài trong lòng. Quốc sư đại nhân đúng là đa mưu túc trí mà!
Nếu nàng không ra tay thì chỉ sợ với tính tình ôn hoà của Ngọc công tử, đến khi Quốc sư đại nhân trở về thì y cũng chưa phá được ván cờ này đâu.
Nhưng mà, Quốc sư đại nhân đã tính kỹ mọi thứ chẳng lẽ không tính đến việc nàng sẽ phá giải ván cờ này sao?
Tất nhiên là Quốc sư đại nhân cũng đã tính đến việc Mộ lâu chủ sẽ ra tay phá giải ván cờ này. Nhưng mà, Mộ lâu chủ ra tay thì càng tốt hơn, có thể dùng ván cờ này để cho Ngọc công tử sáng tỏ việc Mộ lâu chủ không giống với vẻ bề ngoài của nàng, khiến cho y hiểu được Mộ lâu chủ không thích hợp với y.
Dùng cách nói đơn giản mà dễ hiểu chính là – Ngươi nhanh nhanh bỏ cuộc với phu nhân nhà ta đi!
Thực đáng tiếc, lần này, Quốc sư đại nhân đã thất bại rồi!
Bởi vì Quân Như Ngọc vẫn chưa nhìn thấu nội tâm của Mộ lâu chủ. Y chỉ cảm thấy Mộ lâu chủ băng thanh ngọc khiết mà thôi.
Tuy rằng nước cờ này của Mộ lâu chủ có chút tàn khốc nhưng đây chỉ là một ván cờ mà thôi. Cho nên, y cũng không lo lắng gì cả, cũng không có gánh nặng về mặt tâm lý. Chỉ cần thắng được ván cờ là tốt rồi.
Đương nhiên, y cũng không biết rằng, nếu ngoài đời mà Mộ lâu chủ gặp phải chuyện như vậy, nàng cũng có thể không chút do dự mà lựa chọn con đường vấy máu.
Trong giang hồ, có mấy ai hai bàn tay không vấy máu, cũng có mấy không ai gánh trên lưng tội nghiệt. Nhưng mà, tội nghiệt họ gánh chỉ có một vài người mà thôi, còn lâu mới đạt đến mức độ máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán.
Có lẽ là do biểu hiện của Mộ lâu chủ lúc bình thường quá mức ôn hoà hờ hững và vô dục vô cầu, hoặc cũng có lẽ là do trong tiềm thức của Quân Như Ngọc không muốn thừa nhận họ là người của hai thế giới khác nhau.
Ngay cả người thông minh như Ngọc công tử cũng không nhìn thấu được chuyện đơn giản như vậy, uổng phí một màn tâm cơ của Quốc sư đại nhân.
Mộ lâu chủ vẫn nhìn ván cờ đó, đáy mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ. Có lẽ, Quốc sư đại nhân đã nói đúng về việc dùng đầu óc mãi thì đôi lúc não cũng sẽ tự động suy nghĩ âm mưu quỷ kế. Nếu không, sao Quốc sư đại nhân có thể âm hiểm đến thế?
“Lưu Ly…” Thanh âm mềm nhẹ truyền vào tai, trong nháy mắt, Mộ lâu chủ đã hoàn hồn, giương mắt nhìn về người đối diện. Nhìn thấy sự ôn nhu nơi đáy mắt của Quân Như Ngọc, nàng thở dài trong lòng.
Quân Như Ngọc là người vô dục vô cầu lại thông minh tuyệt đỉnh, quả thật là rất khó khiến cho người ta chán ghét. Vả lại, Lạc Tiên lâu còn nợ y một ân tình. Cho nên, nàng không muốn làm y bị thương. Chỉ là, nàng đã không đến tìm y, y lại bị Tô Hân đẩy đến đây.
Mộ lâu chủ đã bắt đầu cảm thấy hối hận, sao nàng lại phá giải ván cờ của Quốc sư đại nhân? Để cho Quân Như Ngọc suy nghĩ ván cờ, sau đó, Quốc sư đại nhân về là tốt rồi.
Đáy mắt của Quân Như Ngọc vừa ôn nhu vừa thuần khiết, không lẫn bất kỳ tạp chất nào khác. Chỉ là, đối mặt với một Quân Như Ngọc ôn nhu như vậy, Mộ lâu chủ chỉ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Phần cảm tình này của y, nàng không thể nhận, cũng không muốn nhận. Bởi vì, đây không phải là người nàng muốn.
Mộ lâu chủ không khỏi nhớ tới đôi mắt hoa đào câu hồn đoạt phách của Quốc sư đại nhân, thở dài trong lòng. Tuy Quốc sư đại nhân là hồ ly ngàn năm lại vô cùng xảo trá nhưng chỉ sợ trên đời này, nàng cũng chỉ có thể xem sự ôn nhu của hắn là điều hiển nhiên, hoàn toàn không có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì cả.
Bởi vì, chỉ có Quốc sư đại nhân mới khiến cho nàng động tâm, còn có thể khiến nàng tin tưởng hắn dù cho hắn đang khoác lớp da hồ ly trên người, đồng thời còn mở rộng lòng mình cho hắn. Chỉ có hắn mới khiến nàng trao ra tấm chân tình.
Giữa người với người, có lẽ duyên phận là thứ đáng quý nhất. Nàng đã sống hai đời, bên người cũng có rất nhiều người nhưng chỉ có Quốc sư đại nhân mang lại cảm giác thoải mái tự do tự tại cho nàng. Dẫu cho lúc trước mỗi ngày nàng đều phải đề phòng Quốc sư đại nhân sẽ tính kế nàng, nàng cũng cảm thấy bình tâm lại mỗi khi kề bên hắn, sự thả lỏng sâu trong tâm hồn chứ không phải thể xác. Mặc dù thời thời khắc khắc đều suy nghĩ về mục đích của hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi, thậm chí, còn có phần vui mừng.
Tai nghe thấy âm thanh vỗ cánh của bồ câu đưa thư, Mộ lâu chủ hơi hơi nhíu mày, trong lòng đã sớm bật cười thành tiếng. Quốc sư đại nhân quả thật đã cài một nội gián bên người của nàng rồi!
Quân Như Ngọc nhìn thấy ánh mắt đột nhiên trở nên mềm mại của nàng, trong lòng không khỏi vui mừng, lên tiếng hỏi, “Nàng có nghe ta nói gì không?”
Quân Như Ngọc cảm thấy Mộ lâu chủ có lẽ cũng có vài phần cảm tình với Quốc sư đại nhân. Bởi vì, khi hai người đứng chung với nhau, không khí giữa họ vô cùng hài hoà. Nhưng mà, khi nhìn thấy ánh mắt nhu hoà của Mộ lâu chủ hiện tại, hắn lại không nhịn được mà muốn hỏi nàng rõ ràng về nguyên nhân nàng muốn gả cho Văn Nhân Dịch. Trong khoảnh khắc đó, y thật hy vọng bản thân đã nhìn nhầm về việc Mộ lâu chủ có cảm tình với Quốc sư đại nhân.
Thực hiển nhiên, Ngọc công tử đã hiểu lầm Mộ lâu chủ rồi. Ai bảo nàng nhìn y bằng ánh mắt vô cùng ôn nhu tận hai lần chứ? Dù là ai thì cũng sẽ hiểu lầm nàng thôi. Muốn trách thì chỉ có thể trách Quốc sư đại nhân là âm hồn bất tán, luôn lượn qua lượn lại trong đầu của Mộ lâu chủ.
“Hả?” Mộ Lưu Ly nghi hoặc nhìn Quân Như Ngọc, “Nói cái gì?”
Quân Như Ngọc thấy bộ dạng mờ mịt của nàng, trong lòng đã cũng biết rằng nàng không có nghe thấy. Y không biết nên cảm thán duyên phận giữa y và nàng quá mỏng hay là nên cảm thấy may mắn vì Mộ lâu chủ không trả lời rằng nàng vẫn lựa chọn gả cho Quốc sư đại nhân dưới tình huống không bị bất kỳ điều gì ràng buộc.
“Nếu lúc trước ta nguyện ý giúp nàng thì nàng vẫn sẽ gả cho Văn Nhân Dịch sao?”
Nghe vậy, Mộ lâu chủ cuối cùng cũng đã biết được lời nhắn lúc trước của y có nghĩa gì. Tuy rằng hạ lễ Quân Như Ngọc đưa đến rất kinh diễm nhưng nàng cũng chỉ nghĩ đến việc bán phần hạ lễ này thì sẽ được bao nhiêu tiền, cũng không chú ý đến những thứ khác. Thời điểm đó, Lạc Tiên lâu bị vây trong biển người. Nếu Quân Như Ngọc để lại lời nhắn cho nàng thì hẳn là trong lúc đang hành lễ. Mà lúc đang hành lễ lại có thích khách, tất nhiên là sẽ không nhận được lời nhắn rồi.
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của Ngọc công tử, Mộ lâu chủ nhíu mày, trả lời vô cùng chậm rãi và rõ ràng, “Sẽ.”
Nếu phải nợ Quân Như Ngọc một ân tình lớn như vậy thì nàng thà không nhận còn hơn. Nếu lúc đó nàng nhận được lời nhắn của Quân Như Ngọc thì nàng sẽ cảm nhận được tâm tư của y. Đến lúc đó, nàng sẽ không để Quân Như Ngọc nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì của Lạc Tiên lâu nữa. Nếu sự thật là như vậy thì tốt biết mấy. So với việc đối mặt với tình ý của Quân Như Ngọc, nàng tình nguyện đấu trí so dũng khí với Quốc sư đại nhân. Ít nhất, trong lòng nàng cũng sẽ không có bất kỳ gánh nặng nào.
Cho dù Quân Như Ngọc chỉ xem nàng là bằng hữu thì nàng cũng sẽ không dễ dàng nhận sự giúp đỡ của y. Bởi vì nàng không thích ỷ lại người khác. Có hai nguyên nhân mà nàng không thích ỷ lại người khác. Thứ nhất là vì lòng phòng bị của nàng rất nặng. Thứ hai là vì nàng không muốn thiếu nợ ân tình của người khác.
Đừng nhìn nàng an tâm khi sai sử Quốc sư đại nhân mà nhầm. Sự xa cách và lạnh nhạt của nàng với người khác vẫn không thay đổi. Điều duy nhất thay đổi chính là vị trí của Quốc sư đại nhân trong lòng nàng mà thôi.
Bởi vì tính cách lạnh nhạt, không muốn thân cận với người khác nên mới không thích thiếu nợ nhân tình của người khác. Cho nên, nàng mới nhớ kỹ phần ân tình khi y tiện tay giúp đỡ Lạc Tiên lâu.
Nghe vậy, sự chờ đợi trong mắt Ngọc công tử liền hoá thành tro tàn, chua xót hỏi nàng, “Vì sao?”
Mộ lâu chủ rũ mắt suy tư, vì sao? Kỳ thật, nàng cũng không rõ vì sao nàng lại bị Quốc sư đại nhân “thu phục” dễ dàng như thế. Thật sự là vì sợ Mặc Diễm dây dưa ư? Thái tử điện hạ tuyệt đối không khó chơi hơn so với Quốc sư đại nhân – nàng đã biết điểm này ngay từ đầu.
Quân Như Ngọc đứng lên, cách một bàn thạch, cúi người, kề sát nàng, trong mắt mang theo một tia chấp nhất, “Ta muốn biết nguyên nhân.”
Khi y đến gần, mùi đàn hương lan tràn, Mộ lâu chủ không khỏi nhíu mày. Tuy rằng không có tiếp xúc thân thể nhưng Quân Như Ngọc đã gần nàng lắm rồi. Hơi thở của y gần kề, khiến nàng cảm thấy lãnh thổ của bản thân đã bị xâm phạm. Tuy rằng có thể chịu đựng được nhưng không thoải mái chút nào.
Về điểm này, Quốc sư đại nhân đúng là rất may mắn. Bởi vì trên người của hắn có mùi thơm của loài hoa mà Mộ lâu chủ thích – hoa sen nên Mộ lâu chủ mới không bài xích hắn, nàng luôn phòng bị hắn chỉ vì cảm thấy hắn quá mức nguy hiểm mà thôi. Sau đó, nàng cũng đã quen với việc Quốc sư đại nhân luôn quấn quít lấy nàng. Điều thay đổi nhất chính là không có Quốc sư đại nhân ủ ấm giường thì nàng sẽ tỉnh giấc vì quá lạnh.
Mộ lâu chủ giương mắt nhìn về phía Quân Như Ngọc, chuẩn bị lên tiếng thì có một cơn gió thoảng qua, khiến tóc mái của nàng vướng vào mắt. Quân Như Ngọc nâng tay lên, định giúp nàng vén tóc mai lên.
Theo bản năng, Mộ lâu chủ muốn tránh ra nhưng lại nhớ tới việc bản thân mình chỉ là “một nữ tử tay trói gà không chặt” nên lập tức dừng lại. Tuy nàng nhớ kỹ ân tình của Quân Như Ngọc nhưng nàng chưa bao giờ tin tưởng y. Dù cho nàng có thể nhìn ra được tình cảm của Quân Như Ngọc đối với nàng là vô cùng thuần khiết nhưng nàng vẫn không thể nào tin tưởng y được.
Bởi vì, đối với nàng, tin tưởng một người không phải là chuyện dễ dàng.
Không thể tránh ra nên Mộ lâu chủ đành phải nghiêng đầu qua một bên, tránh khỏi tay y nhưng lại khiến ngón tay của Quân Như Ngọc không cẩn thận kéo ra khăn che mặt của nàng. Mộ lâu chủ tất nhiên sẽ không giống với Quốc sư đại nhân – thời thời khắc khắc cũng phải che giấu dung mạo của bản thân. Cho nên, tuy nàng mang khăn che mặt nhưng cũng chỉ là mang tính tượng trưng mà thôi.
Vì thế, khi khăn che mặt bị kéo, dĩ nhiên là sẽ lộ ra khuôn mặt tinh xảo của nàng.
Trong lòng Quân Như Ngọc lập tức dậy sóng. Tuy y không chú ý đến nữ tử lắm nhưng bên cạnh y vẫn có Đệ Nhất Mỹ Nhân của Võ lâm – Tô Hân. Dù đã nhìn thấy dung mạo của Tô Hân nhưng y vẫn không chút thất thần. Nhưng khi nhìn thấy dung mạo của Mộ lâu chủ, y liền không nhịn được mà thất thần. Bất quá, Quân Như Ngọc quả nhiên không hổ danh là Ngọc công tử, sau một khoảnh khắc thất thần thì sắc mặt của y đã trở lại bình thường. Chỉ là, y không nhịn được mà tự nhủ trong lòng, dung mạo của nàng quả thật không phụ với tên của nàng mà. Đôi mắt trong suốt tựa suối nguồn, xinh đẹp lại vô cùng mị hoặc, mang đến cảm giác mong manh, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn chở che cho nàng.
Mày liễu của Mộ lâu chủ hơi nhíu lại, cũng không rảnh mà chú ý đến vấn đề khăn che mặt, chỉ nhìn Quân Như Ngọc, mím môi nói, “Bởi vì, từ lúc bắt đầu, chỉ có hắn mới là người ta muốn.” Câu trả lời như vậy đã đủ rõ ràng chưa?
Lúc trước, khi Quốc sư đại nhân tìm tới Lạc Tiên lâu là vì rất thích tác phong hành sự của Mộ lâu chủ – quang minh lỗi lạc lại vô cùng quyết đoán. Xem ra, mắt nhìn người của Quốc sư đại nhân rất chính xác.
Tuy làm vậy có hơi nhẫn tâm với Ngọc công tử nhưng đau dài không bằng đau ngắn. Trong chuyện tình cảm, nếu đã không có ý với người kia thì phải nói ra. Nếu bản thân cứ mãi do dự thì sẽ khiến người khác tổn thương càng sâu. Huống hồ, nếu làm như vậy thì sẽ xúc phạm tới người trong lòng của bản thân. Mộ lâu chủ tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra!
Tầm mắt ảm đạm của Quân Như Ngọc dừng ở trên người nàng một lúc lâu rồi chuyển sang ôn nhuận, nhẹ giọng nói, “Ta yêu nàng là đủ rồi.” Nếu nàng đã không thích y, y chỉ mong bản thân sẽ thủ hộ nàng cả đời là tốt rồi.
Hiển nhiên, Mộ lâu chủ không có đoán được Ngọc công tử ôn nhuận như ngọc đột nhiên trở nên chấp nhất. Nàng khẽ khàng giật mình, nhìn thấy ý cười thản nhiên hoà lẫn với kiên định. Trong sự thản nhiên của y lại mang theo ưu thương.
Lúc Quốc sư đại nhân thu được tin tức của Minh Y thì hắn đã đến đại môn của Hướng Liên Thiên các. Sau khi nhìn tin tức, Quốc sư đại nhân nhíu mày, cước bộ nhanh hơn. Lần này đúng là ngoài dự kiến của hắn – là hắn đã đánh giá quá cao lý trí của Quân Như Ngọc.
Khi Quốc sư đại nhân đi đến ngoại viện của Mộ lâu chủ, lại bị Tô Hân ngăn lại, Quốc sư đại nhân nhìn nàng ta, thanh âm vẫn tà mị như trước nhưng tựa hồ như mang theo hờn giận, “Tránh ra!”
Tô Hân nhíu mày nhìn hắn, trong lòng không thể không thừa nhận rằng Văn Nhân Dịch không hổ là người nổi danh ngang ngửa với Ngọc công tử, nhất cử nhất động đều hấp dẫn người khác như vậy. Sự tà mị trong xương tuỷ của hắn khiến cho người khác rất dễ rung động. Nhưng nàng ta vẫn cảm thấy sư huynh ôn nhu của nàng ta mới thích hợp với Mộ lâu chủ. Vì thế, Tô mỹ nhân bình tĩnh cười, nghiêm túc mở miệng, “Sư huynh của ta rất thích Mộ lâu chủ. Nếu Quốc sư đại nhân không thích Mộ lâu chủ, có thể thành toàn cho sư huynh được không?”
Nghe vậy, Quốc sư đại nhân đột nhiên cong môi cười, nụ cười mang theo vài phần tà khí, hỏi, “Tô cô nương có biết cách đối nhân xử thế của Bổn toạ không?”
Trực giác mách bảo Tô Hân rằng lúc này, Văn Nhân Dịch rất nguy hiểm, không khỏi lùi về phía sau một bước. Không đợi nàng ta mở miệng, Quốc sư đại nhân đã thập phần ôn hoà tiếp tục nói, “Lãnh địa của Bổn toạ không cho phép người khác xâm phạm. Nếu có ai vi phạm, giết chết không tha.”
“Cũng như vậy, Bổn toạ cũng không cho phép bất kỳ ai ôm vọng tưởng với phu nhân của Bổn toạ. Bất kỳ ai vi phạm, Bổn toạ sẽ đuổi – cùng – giết – tận!” Lời này của Quốc sư đại nhân không phải chỉ là uy hiếp. Bây giờ Quân Như Ngọc còn chưa động vào điểm mấu chốt của hắn. Đồng thời, bởi vì Mộ lâu chủ còn nợ Quân Như Ngọc một ân tình nên hắn mới có thể dễ dàng tha thứ cho y. Phải biết rằng, Dạ Trạch đã sớm bị hắn liệt vào danh sách những người phải chết. Bây giờ, Dạ Trạch còn giãy dụa được là vì hắn và nàng còn đang muốn đùa bỡn con mồi mà thôi.
Nghe những lời khinh khủng từ giọng nói ôn hoà của hắn, Tô Hân ngẩng đầu lên nhìn Quốc sư đại nhân, nhìn thấy cái cằm trắng bệch của hắn. Nàng ta rốt cuộc cũng ý thức được một việc, dẫu cho người trước mặt nàng ta ôn hoà vô hại hay là lưu manh vô lại thì hắn vẫn là Quốc sư đại nhân của Mặc Lạc quốc. Người bình thường tuyệt đối không thắng nổi thủ đoạn của hắn. Sau khi nhận thức được điều này, Tô Hân vẫn cảm thấy Quốc sư đại nhân rất không xứng với Mộ lâu chủ. Một nữ nhân như tiên nữ làm sao có thể ở chung với một người tâm ngoan thủ lạt như vậy?
Quốc sư đại nhân liếc mắt nhìn Tô Hân đang cực kỳ khó chịu, chỉ nhẹ nhàng bỏ lại một câu, “Muốn Bổn toạ thành toàn? Kiếp trước là hy vọng xa vời, kiếp này là vô vọng, kiếp sau là tuyệt vọng.” Người đang ghen rất dễ đánh mất lý trí. Lúc này, Quốc sư đại nhân đang vô cùng phẫn nộ, làm sao còn có tâm tư mà suy nghĩ đến việc bản thân không được tỏ vẻ mặn nồng với Mộ lâu chủ chứ?
Phu quân chính thức của nàng là hắn đây lại bị yêu cầu thoái vị, còn có chuyện gì buồn cười hơn chuyện này sao?
Nghe xong lời nói của Quốc sư đại nhân, Tô Hân nổi giận, “Văn Nhân Dịch, tên đại gian thần này!” Thật sự là rất đáng giận!
Quốc sư đại nhân không thèm đặt sự phẫn nộ của nàng ta vào mắt, bước vào cửa viện. Tô Hân bực bội đi theo sau.
Đúng là âm hồn bất tán mà. Sao hắn nhanh như vậy đã trở về chứ? Nếu không, sư huynh cũng có thể ở chung với Mộ lâu chủ thêm một lát nữa.
Nàng ta đang oán hận thì Quốc sư đại nhân đột nhiên dừng bước. Đúng lúc này, Tô Hân mới kịp phục hồi tinh thần lại, nâng mắt nhìn lên. Trước mắt nàng ta, sư huynh ôn nhuận như ngọc, luôn khiến người ta cảm thấy chìm trong mùa xuân đang cúi người xuống, ôn nhu nhìn nữ tử đối diện y. Còn nữ tử kia, bạch y lay động, hơi hơi ngửa đầu nhìn y, lộ ra cái cổ trắng nõn của nàng. Tuy chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt của nàng nhưng vẫn khiến người khác không nhịn được mà mê muội.
Đây là… Mộ lâu chủ?
Tô Hân sững người trong chốc lát, sau khi phục hồi tinh thần lại thì không nhịn không được mà cười híp cả mắt, hạ giọng, khiêu khích nói, “Thế nào? Có cảm thấy hai người họ thực xứng đôi với nhau không?”
Thấy Quốc sư đại nhân vẫn trầm mặc, Tô Hân đảo tròn mắt, nói, “Có muốn biết khi hai người cùng rơi xuống nước thì Mộ lâu chủ sẽ cứu ai không?”
Tô mỹ nhân vẫn rất lương thiện. Nàng ta không nói dung mạo của Quốc sư đại nhân đã bị huỷ, tất nhiên là không xứng với mỹ nhân như Mộ lâu chủ. Dẫu sao, nàng ta cũng không phải là người nhìn mặt mà bắt hình dong.
Nàng ta chỉ muốn Quốc sư đại nhân ý thức được Mộ lâu chủ thích sư huynh nhà nàng ta, Quốc sư đại nhân nên tiêu sái mà buông tay đi. Dù sao, hắn cũng không thích Mộ lâu chủ. Vì sao cứ bám mãi không buông chứ?
Về sự chiếm hữu của Quốc sư đại nhân, nàng ta cũng chỉ cho rằng đây là chủ nghĩa của đại nam nhân mà thôi. Nàng ta cho rằng, vì Mộ lâu chủ là phu nhân mà hắn dùng bát kiệu nâng vào. Cho nên, hắn mới không cho phép những người khác mơ ước nàng.
Tô Hân tiếp tục nói, “Rơi xuống hồ nước bình thường dĩ nhiên sẽ không lừa được Mộ lâu chủ. Nhưng ta biết đằng sau núi của Hướng Liên Thiên các có một hàn đàm.” Hàn đàm đó rất khó tìm, cũng chỉ vì nàng ta bị lạc đường nên mới vô tình tìm được.
*Hàn đàm: hồ nước lạnh như băng.
Nội lực của sư huynh nàng thâm hậu, dĩ nhiên là không sợ lạnh. Nhưng mà, Quốc sư đại nhân không có võ công. Nếu hắn nhảy xuống thì sẽ chịu chút khổ sở. Bất quá, có sư huynh ở đây, không sợ xảy ra chuyện. Cho nên, nàng ta chỉ định nhân cơ hội này mà giáo huấn Quốc sư đại nhân cuồng vọng lớn mật một chút.
Bất quá, nàng ta cũng không hy vọng gì vào chuyện này. Bởi vì, Quốc sư đại nhân cũng không phải thật sự thích Mộ lâu chủ. Tuy rằng Mộ lâu chủ là phu nhân mà hắn dùng bát kiệu nâng vào nhưng nàng lại thích người khác. Nếu là như vậy thì có thể hắn sẽ cảm thấy mất mặt. Nhưng mà, không thể vì mất mặt mà mới nhảy xuống hàn đàm chứ? Huống hồ, kết quả cũng có thể không như ý muốn của hắn.
Tô Hân nhíu nhíu mày. Nàng ta chỉ định khích tướng Quốc sư đại nhân mà thôi. Ai dè, tai lại nghe Quốc sư đại nhân nói một chữ.
“Hảo.”
Những lời Tô Hân đang định thốt ra lập tức bị nàng ta nuốt xuống, thiếu chút nữa là bị sặc chết rồi. Nàng ta ngốc nghếch nhìn về phía Quốc sư đại nhân, trong lòng có chút ngạc nhiên. Thực sự là có người để ý đến mặt mũi đến như vậy? Hay là…
Lại nhìn Mộ lâu chủ, Tô Hân nhíu chặt mày. Nữ tử như Mộ lâu chủ rất dễ khiến người ta động lòng. Có lẽ, Quốc sư đại nhân cũng đã động tâm với Mộ lâu chủ rồi?
Không đợi nàng ta suy nghĩ nhiều, Quốc sư đại nhân đã hỏi nàng ta về vị trí của hàn đàm rồi ly khai. Nhìn thấy bóng dáng đã đi xa của Quốc sư đại nhân, Tô Hân mới nghi hoặc đi hoàn thành nhiệm vụ của nàng ta.
Trong viện, hai người đã sớm ngồi lại chỗ của bản thân, im lặng không lên tiếng. Tô Hân vội vã chạy vào, một tay kéo sư huynh, tay còn lại kéo Mộ lâu chủ, miệng thì lớn tiếng nói, “Nhanh nhanh, chúng ta đến đằng sau núi.”
Quân Như Ngọc không khỏi nhíu mày nói, “Sư muội, đã xảy ra chuyện gì?”
“Sư huynh, huynh đừng hỏi nhiều. Chút nữa đến nơi thì huynh sẽ biết.”
Mộ lâu chủ nhíu mày nói, “Vì sao Bản lâu chủ cũng phải đi?”
Tô Hân nhanh chóng đáp lời, “Bởi vì Quốc sư đại nhân đang ở nơi đó!”
Mộ lâu chủ nhịn không được mà nhíu mày. Không phải Quốc sư đại nhân ra ngoài làm việc sao? Sao bây giờ lại ở đằng sau núi rồi?
Tô Hân vẫn luôn nhìn Mộ lâu chủ, thấy nàng nhíu nhíu mày, cũng không đoán được nàng đang nghĩ gì. Tô Hân đột nhiên có cảm giác, tâm tư của Mộ lâu chủ đúng là khó đoán.
Tô Hân gấp gáp kéo hai người đến đằng sau núi. Tất nhiên là sẽ gặp không ít người trên đường đi. Ba người thật sự là rất dễ gây chú ý cho người khác. Vì thế, đã có rất nhiều người theo sau họ. Mọi người rất muốn biết Ngọc công tử và Kinh Hồng tiên tử đang định làm gì. Còn một vị mỹ nhân nữa là ai vậy? Sao trước đây chưa từng nhìn thấy nàng? Nếu nàng xuất hiện sớm một chút thì Đệ Nhất Mỹ Nhân của Võ lâm không phải là Kinh Hồng tiên tử nữa rồi.
Tô Hân vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của sư huynh nên không biết đã dẫn theo không ít người. Nàng ta kéo theo hai người cộng thêm một đám người đằng sau đi thẳng lên núi, sau một hồi thì mới tìm được hàn đàm.
Xa xa, Mộ lâu chủ đã nhìn thấy được thân ảnh thon dài kia. Mộ lâu chủ không khỏi nhíu mày, đúng là Quốc sư đại nhân. Hắn định làm gì vậy?
Sau khi đi vào hàn đàm, Tô Hân đột nhiên buông tay Mộ lâu chủ ra, lôi kéo Quân Như Ngọc về phía trước, lên tiếng, “Sư huynh, Quốc sư đại nhân có chuyện muốn nói với huynh.”
Lúc này, Quốc sư đại nhân đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía Mộ lâu chủ, cười cười với nàng. Vẫn là nụ cười yêu nghiệt đó nhưng Mộ lâu chủ lại cảm thấy Quốc sư đại nhân rất kì lạ. Nàng bước đến chỗ hắn, Quốc sư đại nhân lập tức xoay người lại, nhảy xuống hàn đàm, chỉ để lại một bóng dáng tiêu sái.
Cùng lúc đó, Tô Hân dùng thân thể ngăn trở tầm mắt của Mộ lâu chủ, đẩy Quân Như Ngọc xuống. Kỳ thật, nàng ta không cần ngăn cản tầm mắt của Mộ lâu chủ. Bởi vì, lực chú ý của Mộ lâu chủ hoàn toàn đặt ở trên người của Quốc sư đại nhân, không có tâm tư chú ý đến tình huống bên Tô Hân.
Sau khi Tô mỹ nhân đẩy sư huynh xuống, liền lớn tiếng nói, “Mộ lâu chủ, sư huynh của ta không biết bơi, làm sao bây giờ?” Sư huynh, đừng trách muội không giúp huynh nhé. Muội đã tận hết sức lực rồi.
Chỉ là, nàng ta không thể nào ngờ được một Mộ lâu chủ có chút lạnh nhạt nhưng thái độ vẫn luôn ôn hoà lại quay đầu lại lạnh lùng liếc nàng ta một cái. Sau đó, không nói một chữ, nhảy xuống chỗ mà Quốc sư đại nhân đã nhảy xuống.
Tô Hân nhìn bóng dáng của Mộ lâu chủ, cả người cứng đờ. Cái liếc mắt lạnh như băng của Mộ lâu chủ khiến cho nàng ta không nhịn được mà rùng mình, lẩm bẩm, “Y thuật của sư huynh tốt lắm, hắn sẽ không có việc gì…” Sau khi nàng ta phục hồi tinh thần lại mới phát giác bản thân đã nói ra chân tướng.
Tô Hân lúng túng đứng tại chỗ. Bộ dạng đó hệt như hài tử đã làm sai, không biết làm sao mới có thể được tha lỗi.
Sau khi Quốc sư đại nhân ngóc đầu lên, nhìn thấy thân ảnh mờ mờ của Mộ lâu chủ, lập tức quát lên, “Không cho phép nàng lại gần!” Nhiệt độ cơ thể của Mộ lâu chủ thấp hơn người bình thường. Tuy nàng không có bệnh tật gì nhưng Quốc sư đại nhân vẫn chú ý từng li từng tí để nàng không bị bệnh. Nhiệt độ của hàn đàm cực kỳ thấp, từ xa cũng đã cảm nhận được hàn khí, dĩ nhiên hắn không dám để Mộ lâu chủ tới gần.
Hắn vừa dứt lời, Minh Y luôn tuân theo mệnh lệnh liền chắn trước mặt Mộ lâu chủ. Lần này, Mộ lâu chủ thật sự là vô cùng tức giận, đánh ra một chưởng về phía Minh Y, lạnh lùng nói, “Tránh ra!”
Minh Y vội vàng né ra. Cây tùng trăm tuổi nhận một chưởng đó, ầm ầm đổ xuống. Một chưởng này của Mộ lâu chủ đã thủ hạ lưu tình rồi. Nếu là người khác ngăn cản nàng, Mộ lâu chủ đã trực tiếp đòi mạng người đó.
Vì thế, những người đi theo sau vô cùng khiếp sợ trước hai sự kiện. Thứ nhất, Mộ lâu chủ quả thật là tuyệt sắc giai nhân. Thứ hai, Mộ lâu chủ có võ công cao cường.
Mỹ nhân như nàng mà còn bị gọi là vô diệm sao? Công lực thâm hậu như vậy cũng có thể nói là tay trói gà không chặt sao? Là ai dám đồn đại bậy bạ vậy? Chắc hẳn là mắt người đó đã bị mù rồi.
Quốc sư đại nhân thấy Mộ lâu chủ tức giận, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng nói, “Đừng tới đây, ta tự mình lên.” Nói xong, liền vội vàng đi lên. Hắn cũng không muốn Mộ lâu chủ đang tức giận còn phải chịu lạnh.
Sắc mặt của Mộ lâu chủ vô cùng bình tĩnh, một tay đỡ lấy thắt lưng của hắn, tay còn lại nắm lấy cổ tay của hắn. Sau một lát, sắc mặt của nàng càng thêm khó coi. Chỉ là, nàng vẫn không nói lời nào, chỉ giương mắt nhìn về phía Tô Hân.
Quân Như Ngọc bị Tô Hân đẩy xuống là vì lúc đó y không phòng bị Tô Hân, cũng không ngờ nàng ta sẽ ra tay. Hơn nữa, lúc đó, y đang chú ý đến Quốc sư đại nhân. Bởi vì Mộ lâu chủ vừa mới nói cho y biết, từ đầu tới cuối, Quốc sư đại nhân là người duy nhất mà nàng muốn.
Sau khi Quân Như Ngọc hồi phục lại tinh thần, y đứng lên. Tuy rằng cả người đều ướt đẫm nhưng vẫn tao nhã như trước.
Trên đời này, có một loại người, ngay cả khi họ chật vật cũng rất tao nhã.
Đương nhiên, Quốc sư đại nhân sẽ không kém hơn Quân Như Ngọc chút nào. Bất quả, bởi vì Mộ lâu chủ đang rất tức giận, Quốc sư đại nhân đành phải ngoan ngoãn. Ngay cả sự tà mị thường ngày cũng biệt vô tăm tích. Đôi mắt hoa đào ngập nước tràn đầy đáng thương nhìn Mộ lâu chủ, ý tứ rõ ràng là hy vọng nàng hãy từ bi nhìn hắn một cái, đừng không để ý đến hắn mà. Bên ngoài mặt nạ, sắc mặt của hắn tái nhợt, đôi môi trắng bệch.
Sau đó, Quốc sư đại nhân cẩn thận nhích ra, lại nhích một chút, cách xa Mộ lâu chủ một chút.
Cuối cùng, hắn vẫn bị Mộ lâu chủ thô lỗ bắt trở về. Rốt cuộc, Mộ lâu chủ cũng chịu nhìn hắn. Nói cho đúng là trừng mới đúng. “Động cái gì mà động?”
Quốc sư đại nhân ho nhẹ một tiếng, mím môi nói, “Trên người ta lạnh.”
Mộ lâu chủ không khỏi hừ lạnh, “Chàng còn biết lạnh? Văn Nhân Dịch, chàng tự ngược thành nghiện rồi phải không?”
Quốc sư đại nhân vội vàng lắc đầu. Thực đáng tiếc, Mộ lâu chủ đã quay đầu, tiếp tục nhìn Tô Hân.
Tô Hân đành phải đầu hàng trước ánh mắt của Mộ lâu chủ, nói từng việc một ra. Sau khi nói xong, còn lí nhí bổ sung một câu, “Ta chỉ cảm thấy ngươi và sư huynh rất xứng đôi. Nếu ngươi đã không có tình cảm với Quốc sư đại nhân, thôi thì ở chung với sư huynh…” Giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Nghe xong lời nói của Tô Hân, sắc mặt của Mộ lâu chủ càng thêm khó coi, “Bản lâu chủ không có nghĩa vụ vì người khác cảm thấy xứng đáng mà phải thích bất luận kẻ nào, cũng không có ai được quyền ép ta!”
Dưới tầm mắt đáng sợ của Mộ lâu chủ, Tô Hân không khỏi rụt cổ, tay kéo kéo ống tay áo của Quân Như Ngọc, chỉ còn thiếu nước trốn đằng sau Quân Như Ngọc nữa thôi.
Giờ khắc này, nàng ta mới biết được, thì ra Mộ lâu chủ đáng sợ như vậy. Giờ này khắc này, nàng ta mới nhớ ra Mộ lâu chủ không phải là nữ tử bình thường mà là Lâu chủ Lạc Tiên lâu khiến cho nhân sĩ Võ lâm kiêng kị.
Lần này, Mộ lâu chủ rất tức giận. Long hữu nghịch lân, xúc phạm tất tử! Mà nghịch lân của Mộ lâu chủ, dĩ nhiên là Quốc sư đại nhân.
*Long hữu nghịch lân, xúc phạm tất tử: rồng có vẩy ngược, chạm vào là phải chết.
Quân Như Ngọc biết Tô Hân có lòng tốt nhưng lần này Tô Hân đã hồ nháo quá rồi.
Nhưng khi thấy Tô Hân bị Mộ lâu chủ doạ sợ, y cũng không định trách nàng ta nữa. Bởi vì y biết, Tô Hân cũng không có ý định hại ai cả. Sau lần giáo huấn này, tin chắc Tô Hân cũng không dám hồ nháo nữa. Y nhìn về phía Mộ lâu chủ, nhắc nhở nàng, “Hắn đang trúng độc. Giải độc cho hắn quan trọng hơn.”
Nghe vậy, Quốc sư đại nhân hừ lạnh một tiếng để tỏ vẻ khinh thường. Tuy hắn đang yếu thế với Mộ lâu chủ nhưng không có nghĩa là yếu thế trước mặt tình địch. Cho dù bây giờ hắn trúng độc thì vẫn mạnh hơn Quân Như Ngọc nhiều.
Quốc sư đại nhân thập phần bất mãn với bộ dạng hào phóng của Quân Như Ngọc. Bởi vì y làm như vậy thì có vẻ như hắn là người rất keo kiệt. Tuy rằng hắn rất keo kiệt nhưng hắn tuyệt đối không thích yếu thế trước mặt tình địch.
Ban nãy, khi nhìn thấy Quân Như Ngọc và Mộ lâu chủ “liếc mắt đưa tình”, trong lòng hắn quả thật rất không thoải mái. Mặc dù hắn biết sự việc không như hắn nhìn thấy nhưng hắn vẫn cảm thấy đau lòng.
Nhưng mà, bây giờ nhìn thấy Mộ lâu chủ quan tâm hắn như vậy, Quốc sư đại nhân đã hoàn toàn quên mất vết thương lòng của ban nãy. Bởi vì, trong lòng Mộ lâu chủ, hắn mới là người quan trọng nhất. Những người khác đều đứng dạt sang một bên đi. (Nhạc Dao: Anh dễ thoả mãn quá à~)
Nghe được lời nói của Quân Như Ngọc, Tô Hân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quốc sư đại nhân. Thì ra cằm của hắn trắng bệch là do hắn bị trúng độc à? Vậy mà làm cho nàng ta lầm tưởng thành da của hắn vốn trắng như vậy. Tình huống của Quốc sư đại nhân hiện tại còn tệ hơn ban nãy. Sắc mặt càng thêm tái nhợt, đôi môi trắng bệch. Cuối cùng Tô Hân cũng phát hiện ra việc mình vừa làm là ngu xuẩn đến nhường nào. Trong lòng nàng ta vô cùng áy náy, cắn môi nhìn Quốc sư đại nhân, nhẹ giọng nói, “Rất xin lỗi!” Lời xin lỗi này của nàng ta là thật lòng.
Hắn bị trúng độc mà nàng ta còn khiêu khích hắn để hắn nhảy xuống hàn đàm. Mà hắn lại thật sự nhảy xuống!
Nếu là độc dược bình thường thì tất nhiên không thể đả thương được Quốc sư đại nhân. Nhưng mà, độc này lại vô cùng đặc biệt. Lúc Mộ lâu chủ còn ở Thánh đảo, nàng đã từng nghiên cứu nó. Nhưng mà lại không nghĩ rằng nơi này sẽ có loại độc này. Loại độc này chia thành hai phần – mẫu và tử. Độc mẫu thì cần phải hạ trên người của mẫu thân. Sau khi mẫu thân sinh hạ hài tử thì chỉ cần hạ tử độc trên người hài tử thì hài tử sẽ lìa đời, xương cốt tan thành cát bụi.
Sở dĩ Quốc sư đại nhân có thể kìm lại độc tính là vì nội lực của hắn thâm hậu và vì hắn đã dùng dược hoàn Giải Bách Độc.
Ưu điểm của loại độc này chính là khiến người khác khó lòng phòng bị. Bởi vì nếu tách độc mẫu và độc tử ra thì không phải là độc dược gì cả, tất nhiên là sẽ không ai phòng bị thứ không phải độc dược rồi. Vả lại, độc mẫu và độc tử phải bị hạ trên người mẫu thân và hài tử của nàng ấy mới được. Loại độc này cũng có một khuyết điểm – thời gian để hạ độc mẫu và độc tử cách nhau quá lâu. Trừ phi là có thâm cừu đại hận, nếu không, ai lại dùng nhiều thời gian như vậy để hại một người? Đây cũng là nguyên nhân loại độc này bị thất truyền.
Quốc sư đại nhân bị trúng độc không phải là vì hắn tương kế tựu kế để tìm ra người nọ. Mà là vì hắn không biết đến sự tồn tại của độc mẫu nên mới trúng độc tử. Nhưng điều này cũng cho hắn biết rằng, trước khi hắn sinh ra đã là mục tiêu của người nọ.
Mộ lâu chủ không rảnh mà bận tâm đến những người khác, chỉ nhìn Quốc sư đại nhân. Cơn giận của nàng vẫn còn chưa nguôi đâu.
Quốc sư đại nhân trấn an nàng, “Ta không sao. Ta không nỡ cùng phu nhân âm dương cách biệt.”
“Cho nên, chàng định lừa ta?”
Sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch – hiện trạng bị trúng độc hệt như sau khi bị lạnh.
Nhưng Quốc sư đại nhân của chúng ta cũng không chịu suy nghĩ kỹ lại rằng, Mộ lâu chủ đã sớm nhận thức được việc hắn là người gian trá đến cỡ nào. Cho dù nàng có tin tưởng hắn là vì ghen nên mới nhảy xuống hàn đàm nhưng cũng không tin việc hắn sẽ vì giấu diếm võ công của bản thân mà ngu ngốc đến nỗi chịu lạnh ở hàn đàm.
Vả lại, Mộ lâu chủ chỉ cần liếc hắn một cái cũng đã nhận ra sự bất thường của hắn.
Quốc sư đại nhân cuối đầu, rũ mắt, nhỏ giọng nói, “Ta có biện pháp để giải độc nhưng cần một ít thời gian.” Với lại, độc tính trong cơ thể của hắn cũng đã được khống chế tốt lắm, chịu đựng đến lúc giải độc là không thành vấn đề. Nếu đã như vậy, không nói ra để nàng lo lắng cho hắn mới là tốt nhất.
Dù bình thường Quốc sư đại nhân có yêu nghiệt đến cỡ nào thì khi Mộ lâu chủ thật sự tức giận thì hắn cũng thúc thủ vô sách. Hắn chỉ có thể ngoan ngoãn bị nàng răn dạy, giả vờ đáng thương để được nàng tha thứ.
*Thúc thủ vô sách: bó tay chịu trói (Ý anh là không có biện pháp gì cả).
Kỳ thật, nếu không phải Mộ lâu chủ liếc hắn một cái đã nhận ra sự bất thường của hắn thì Quốc sư đại nhân nghĩ nàng nhiều nhất chỉ giận hắn không hiểu chuyện chứ không lo lắng cho hắn hay là thương tâm gì cả. Chờ sau khi hắn giải độc, mới bắt đầu xây dựng lại hình tượng của bản thân trong lòng Mộ lâu chủ. Thực đáng tiếc, lần này Quốc sư đại nhân lại thất sách nữa rồi.
Hôm nay, Quốc sư đại nhân hẳn là không nên xuất môn. Bởi vì thất sách những hai lần, đúng là bị sao quả tạ chiếu trúng mà.
*Sao quả tạ chiếu trúng: ý nói vô cùng xui xẻo.
Mắt thấy Mộ lâu chủ càng thêm tức giận, Quốc sư đại nhân vội vàng nhận sai, “Phu nhân, ta không dám nữa. Ta cam đoan sẽ không có lần sau đâu.”
Kéo kéo ống tay áo của Mộ lâu chủ, Quốc sư không nhịn được mà nhắc nhở nàng, “Phu nhân, nhiệt độ của hàn đàm rất thấp, có thể trì hoãn độc tính.”
Mộ lâu chủ ngơ ngác một chút, chớp chớp mắt, không nói gì. Nàng chỉ cảm thấy tức giận hắn đang bị trúng độc mà còn nhảy xuống hàn đàm mà đã quên việc hàn đàm có thể trì hoãn độc tính.
Nhìn biểu cảm của Mộ lâu chủ, Quốc sư đại nhân liền biết ngay Mộ lâu chủ vẫn chưa nghĩ đến việc này. Đúng là quan tâm tất loạn, ngay cả người sáng suốt như Mộ lâu chủ cũng không phải là ngoại lệ. Nghĩ vậy, Quốc sư đại nhân ngoéo môi một cái, lưu quang trong mắt lưu chuyển. Chỉ trong nháy mắt, bản tính yêu nghiệt của ai kia liền hiện ra.
Xem ra, dù Quốc sư đại nhân có áp chế đến cỡ ào thì cũng không thay đổi được việc hắn là hồ ly ngàn năm.
Thấy Quốc sư đại nhân nhanh như vậy đã lộ ra nguyên hình, Mộ lâu chủ dở khóc dở cười. Sau khi nhớ lại bộ dạng đáng thương của Quốc sư đại nhân, khoé môi của nàng cong cong.
Nàng nên sớm nghĩ đến, Quốc sư đại nhân sao có thể là người dễ dàng chịu thiệt thòi như vậy. Lần trước, hắn bị Dạ Trạch đâm một kiếm là bởi vì quan hệ của họ còn cách một lớp nữa nên Quốc sư đại nhân mới hồ đồ làm vậy. Nếu đến bây giờ mà Quốc sư đại nhân còn làm ra việc tự hại bản thân thì chỉ có thể là vì nhận được sự quan tâm của nàng mà thôi.
Thấy Mộ lâu chủ nở nụ cười, Quốc sư đại nhân mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là, ai kia cũng không định thu liễm bản thân, đôi mắt hoa đào tà mị nhìn nàng, lười biếng nói, “Nhưng mà, nếu có thể nhân cơ hội này để đông lạnh tình địch, sao lại không làm cơ chứ?”
Nghe vậy, Quân Như Ngọc giương mắt nhìn về phía hắn, cười cười, cũng không so đo với hắn. Chỉ là, nơi đáy mắt lại hiện lên một tia chua xót.
Tô Hân thì cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Sau khi ngẫm nghĩ kỹ càng thì nàng ta mới phát hiện ra bản thân đã bị hắn lợi dụng triệt để. Tuy rằng Quốc sư đại nhân không giấu diếm chuyện hắn bị trúng độc nhưng cũng mượn tay nàng ta cung cấp tin tức về hàn đàm để hắn trì hoãn độc tính, còn khiến sư huynh phải chịu lạnh. Chuyện đáng ghét nhất là, Mộ lâu chủ quan tâm hắn như vậy thì sẽ khiến sư huynh bị đả kích rất lớn. Vậy mà ban nãy nàng ta còn ngu ngốc chân thành tạ lỗi vì áy náy. Đúng là quá ngốc rồi!
Tuy rằng nàng ta thầm oán trong lòng nhưng nhìn thấy Quốc sư đại nhân giả vờ đáng thương để lấy lòng Mộ lâu chủ, tựa như cún con lỡ chọc giận chủ nhân nên mới làm mọi cách để chủ nhân hết giận thì cũng có chút ngạc nhiên.
Tuy nàng ta biết Quốc sư đại nhân vẫn là người tâm ngoan thủ lạt, đại gian thần nắm hết triều đình nhưng nàng ta không thể không thừa nhận, bộ dạng đáng thương của Quốc sư đại nhân rất đáng yêu.
Ít nhất thì, khi Quốc sư đại nhân ở chung với Mộ lâu chủ không đáng sợ như lời đồn.
Chỉ tiếc cho tình ý của sư huynh.
Kỳ thật, Quốc sư đại nhân không phải chỉ được hời từ chuyện này. Sau chuyện này, mọi công sức diễn trò của phu thê họ đều tan thành mây khói hết.
Hiện tại, chỉ cần không phải là người mù thì đều có thể nhìn ra được phu thê họ rất ân ái.
Hơn nữa, dung mạo tuyệt trần của nàng còn bị nhiều người nhìn thấy.
Lần này, Quốc sư đại nhân đúng là đã chịu thiệt rồi.
Bất quá, Quốc sư đại nhân đang trúng kịch độc lại có thể bày mưu tính kế đến như vậy cũng tốt lắm rồi.
Cảm giác được thân thể của Quốc sư đại nhân cứng đờ, Mộ lâu chủ hừ lạnh hai tiếng, dìu hắn đi.
Đợi khi hai người đã đi xa, vẫn còn truyền đến âm thanh tà mị của Quốc sư đại nhân, “Phu nhân, chúng ta đây là vì tình tuẫn táng sao?” Trong giọng nói mang theo một tia hứng thú, giống như tuẫn táng vì tình là một chuyện rất vui vẻ.
Mà Mộ lâu chủ luôn ôn hoà lại không chút khách khí quát, “Tuẫn cái đầu chàng. Thành thật một chút cho ta!” Thực hiển nhiên, Mộ lâu còn chưa nguôi giận.
“Tê… Phu nhân, đau quá.” Ngữ khí suy yếu có chút giả dối.
“”Đau chết chàng đi…” Trong giọng nói lộ ra sự đau lòng.
“Phu nhân, có phải ta sắp chết hay không?” Dứt lời liền truyền đến vài tiếng ho khan.
“Sao chàng nói nhiều như vậy chứ?” Giọng nói giống như rất đau lòng. Nghe những lời này, mọi người đều có thể tưởng tượng ra Mộ lâu chủ nhất định đang nhíu mày.
Mọi người ngây ngốc đứng ở đó, tai nghe cuộc đối thoại giữa Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng.
Bình luận