Beta: Duyên Trương.
____________________________________
Sau khi Tiễn Ý Ý về nhà mới phát hiện Lương Quyết Thành đang khó chịu, không muốn nói chuyện với cô, thậm chí đối với bài thi chỉ được có 98 điểm của cô cũng không tỏ thái độ gì cả. Không hề có một chút dáng vẻ đau khổ hay thất vọng của nghề nhà giáo đang dạy kèm cho cô gì hết.
Ngay cả cái bánh ngọt cô lấy từ trong tủ lạnh ra dỗ anh cũng không đổi lấy một cái nhìn nhiều hơn từ Lương Quyết Thành, anh chỉ thản nhiên đảo mắt qua, sau đó cầm balo trở về phòng mình.
Lúc Lương Quyết Thành đóng cửa lại thì thấy được ánh mắt kinh ngạc của Tiễn Ý Ý, nhưng anh vẫn không nói thêm gì cả.
Anh cảm thấy mình nên có thời gian điều chỉnh tâm tình thật tốt.
Sự tồn tại của Diêu Nhất Nam làm anh rất không vui. Kỳ thật đối với một học sinh chuyển trường thì anh cũng không có bao nhiêu quan tâm đến, nhưng giữa hắn ta với Tiễn Ý Ý lại có cái loại không khí kia.
Anh không chen vào được, bị bài xích ở bên ngoài.
Khó chịu.
Không thể bày tỏ thái độ bất mãn của mình với cô cho nên anh mới giảm bớt thời gian tiếp xúc với cô đi.
Một ngày cũng được, hai ngày càng tốt, để cho anh có thời gian giảm xóc một chút.
Đợi ngày mai tìm tên tiểu tử kia nói chuyện mới được.
Buổi tối, em gái Lương gọi điện thoại cho anh. Cô bé vẫn còn ở nhà Tiễn Ý Ý, lo lắng bất an không biết nên làm gì.
Nhất là hai dì giúp việc kia cùng cô ấy trở về nhà cũ liền đem đồ đạc của cô ấy chuyển đến căn nhà này.
Hơn nữa dì ấy còn nói cô vào phòng ngủ chính mà ở, phòng ngủ dành cho khách này có thể đổi thành phòng vẽ tranh cũng được.
Đồ đạc của Lương gia không nhiều, nhưng là trong quá trình vận chuyển lại mua thêm không ít đồ. Không bao lâu sau trong nhà toàn bộ đều là thứ em gái Lương cần dùng.
Cũng chính là vì chuyện này cho nên cô bé mới cảm thấy kinh hãi.
Cô vốn là chỉ trông nhà hộ Tiễn Ý Ý có vài ngày, như thế nào liền cho cô ở đây đến mấy ngày liền.
Lo lắng.
Em gái Lương cẩn thận hỏi Lương Quyết Thành, lúc nào cô bé mới trở về nhà.
Ở trong lòng em ấy, chỗ ở đơn sơ của Lương gia kia mới là nơi tránh nạn của một nhà ba người bọn họ.
Lương Quyết Thành siết chặt di động dựa vào lan can của sân phơi quần áo, đèn đường sáng chưng rọi cả con đường, anh ghé mắt nhìn sang ban công phòng Tiễn Ý Ý, có thể nhìn thấy cô vẫn đang thức, còn loáng thoáng truyền tới tiếng nói chuyện điện thoại.
“Cô ấy để em ở thì em ở. Đừng nghĩ nhiều.”
Lương Quyết Thành còn bồi thêm một câu: “Sau này lớn lên nhớ báo đáp lại cho cô ấy.”
Em gái Lương cũng không phải trẻ con không hiểu chuyện. Cô bé đoán chừng là biết được, Tiễn Ý Ý đang giúp gia đình họ.
Cũng bởi vì cô là bạn gái của Lương Quyết Thành.
Nhưng chỉ là quan hệ giữa nam nữ sinh thời niên thiếu, cô ấy có thể cho đi nhiều thứ như vậy sao? Lương Quyết Thành phải trả lại cho cô ấy những gì?
Em gái Lương vô cùng bất an.
Không biết gia đình mình có thể trả hết nợ cho Tiễn Ý Ý hay không nữa.
Cúp điện thoại, Tiễn Ý Ý ở cách vách xem chừng là đang cùng ai đó nói đùa về một diễn viên điện ảnh nào đó. Nói nói một lúc lại bật cười, cô cười nghe vô cùng vui tai.
Lương Quyết Thành thổi thổi tóc mái. Tiễn Ý Ý là thật sự thích anh. Đây là chuyện anh có thể chắc chắn.
Về vấn đề này, anh không sợ gì cả.
Xuất thân của anh có lẽ không tốt, quá trình trưởng thành cũng không tốt, cái gì cũng không tốt nhưng tương lai của anh không nhất định cũng sẽ không tốt như thế.
Anh có thể đi làm, có thể đứng cùng một chỗ với cô.
Học sinh chuyển trường kia, cũng chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi.
*
Lúc nghỉ trưa, trong trường học có không ít người đang bàn tán đủ thứ chuyện.
Lúc trước Lưu Nhã bị điều đến ban 11, lại cùng Tiễn Ý Ý xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng là cô giáo Đường của ban 1 không biết làm sao mà cùng Tiễn Ý Ý của ban đó cược một trận, hơn nửa học sinh trong trường đều biết.
Tới trưa hôm này, tất cả những người chú ý tới Tiễn Ý Ý đều biết cô thi Ngữ Văn được có 98 điểm.
Thành tích này vừa được truyền ra, không ít người cười ra tiếng.
Nhóm chat của trường đã đem cô ra cười nhạo cả ngày hôm nay.
[Có nhớ chuyện ban 1 với ban 11 đánh cược với nhau lúc trước không?]
[Nói ra thì đúng là một trò cười, Tiễn Ý Ý của ban 11 ấy.]
[Cười chết ta rồi, ban 1 của chúng ta người đúng thứ 30 cũng thi được 127 điểm Ngữ Văn, so với ai kia cao hơn rất nhiều nha. Người nào đó còn không hề biết xấu hổ.]
[@Tiễn Mân Văn (tag), Văn Văn, cô em gái này của cậu đúng là thê thảm thực sự a.]
[@Tiễn Mân Văn, cô em gái cậu quá thảm.]
[@Tiễn Mân Văn, cô em gái cậu quá thảm.]
Liên tục có mấy người @Tiễn Mân Văn vào, không bao lâu sau liền có một nick nặc danh cmt vào.
[Đừng nói vậy, em ấy đã rất cố gắng rồi.]
Mặc dù là nick nặc danh nhưng người trong group chat vẫn có thể nhìn ra được người này chính là Tiễn Mân Văn.
[Văn Văn quá lương thiện rồi, đáng tiếc lại gặp phải đứa em gái như thế.]
[Nhưng mà mấy người không để ý là Văn Văn với Tiễn Ý Ý nhìn không có nét nào giống nhau cả à? Tiễn Ý Ý có phải là được nhặt về hay không?]
[Lầu trên nói như vậy ta mới để ý, hai chị em này đúng thật là không giống nhau cho lắm a…]
Group chat yên lặng trong chốc lát.
Sau đó có người nhắn tiếp một tin.
[Cái khác ta không nói nhưng cái này thì ta không phủ nhận được, nhan sắc của Tiễn Ý Ý ban 11 kia không còn gì để nói nữa.]
[Yên lặng +1]
[Hai người đúng thật là không giống nhau a. Nhan sắc của Tiễn Ý Ý thật sự giống y như hình tượng mối tình đầu vậy. Xem như tôi ghét cậu ta thì cũng không có cách nào nói xấu nhan sắc đó được. Nhưng Tiễn Mân Văn thì… hmmm.]
[Lầu trên có ý tứ gì? Tôi thấy Tiễn Mân Văn mới giống như là được nhặt về ấy. Đem cô ta so sánh với Tiễn Ý Ý chẳng khác nào đống than cả.]
Người trong group có thể đạp Tiễn Ý Ý xuống không có nghĩa là sẽ nâng Tiễn Mân Văn lên. Không cần biết ai với ai, mình có nói cũng không ai biết cho nên lời nói có khó nghe thế nào cũng không quá ảnh hưởng đến bản thân họ.
Có người đăng hai tấm hình chụp lên group.
Một tấm là Tiễn Ý Ý đang ngồi cạnh cửa sổ nghiêng mặt ngẩn người. Một tấm là Tiễn Mân Văn đang đứng trên bục giảng giải bài tập.
Hai tấm hình đều là chụp lén, chất lượng thấp khỏi phải nói, nhưng là khi đặt chung với nhau…
Lập tức có người giả vờ quên đi sự tồn tại của Tiễn Mân Văn trong cái group chat này, nghênh ngang soi xét vẻ bề ngoài của cô ta.
[Tuyết mép tóc của cậu ta hơi cao đấy.]
[Trán rộng quá rồi.]
[Cổ ngắn vậy?]
[Ta là học sinh ban 1, chân Tiễn Mân Văn thực sự rất thô đấy.]
[Răng nanh của cô ta cũng không đều nữa.]
Tiễn Mân văn lớn lên cũng không gọi là xấu, thậm chí còn có thể nói là xinh đẹp.
Nhưng người trong group là đem cô ta so sánh với Tiễn Ý Ý, lập tức liền nhìn ra được ai đẹp hơn, lời phê bình cứ thế mà tới trên người cô ta.
Làm như thể Tiễn Mân Văn lớn lên y như một nữ nhân xấu xí, kì dị. Nhưng thật sự thì cô ta so với đại đa số nữ sinh trong trường đều xinh đẹp hơn.
Bất quá không ai phát hiện ra sự thật này.
Tiễn Mân Văn cũng ở trong group đó, cô ta ôm di động lướt tin nhắn cực nhanh, trên mặt lúc xanh lúc đỏ.
Mấy người trong nhóm nói mấy lời này y như tát một phát lên mặt cô ta vậy.
Rõ ràng mấy phút trước thôi, tất cả còn đang trào phúng Tiễn Ý Ý. Sao chỉ qua một tấm ảnh chụp, nhìn vào vẻ bề ngoài đã để Tiễn Ý Ý triệt để ngồi trên đầu cô ta?
Nhục nhã.
Chuyện này đối với cô ta tuyệt đối là một loại nhục nhã.
Hai người bạn ngồi bên cạnh Tiễn Mân Văn nhìn mấy tin nhắn trong group chat kia, bất bình thay cô ta: “Nhất định là có người cố tình chuyển hướng đây mà. Tớ nghe nói bên người Tiễn Ý Ý có đứa con gái gọi là Tô Á Na hay đi theo. Nữ sinh đó cực kì nhiều chuyện, chuyện gì trong group cũng không vắng bóng cô ta được. Mấy người này đều chẳng biết rõ chuyện gì với chuyện gì, cô ta điều tiết một chút là làm cho cả group quay ra mắng cậu ngay được.”
Cách nói này làm cho Tiễn Mân Văn thoải mái đi đôi chút.
“Tại sao có nữ sinh ti tiện như thế chứ, mắng tớ xấu xí, chẳng nhẽ cô ta đẹp lắm sao!?”
Tiễn Mân Văn trút hết giận lên người Tô Á Na.
Nam sinh bên cạnh nghe thấy được liền hỏi: “Tô Á Na làm cậu không vui?”
Tiễn Mân Văn bất đắc dĩ.
“Tớ không muốn cùng em gái tức giận với nhau. Tớ chỉ tức giận là em ấy bị người bên cạnh là hư thôi.”
Nam sinh đã hiểu.
“Ừ, tớ biết rồi.”
Cụ thể biết cái gì, hắn cũng không có nói.
Trong group chat nhanh chóng lại dời sang đề tài khác, đề tài lần này là chuyển đến trên người học sinh mới tới, Diêu Nhất Nam.
[Có ai biết gì về học sinh mới chuyển tới ban 11 không?]
[Ban 11 nhận thầu tất cả học sinh chuyển trường tới trường chúng ta, cậu là đang nói đến người nào?]
[Cái nam sinh cao cao, soái soái, còn có chút lười biếng ấy.]
[À, cái này thì ta biết. Tư liệu là từ bên ngoài lấy được. Nghe nói nam sinh này là con nhà có tiền, hình như là công tử của tập đoàn Diêu thị gì đó.]
[… Lại là phú nhị đại]
[… Lại là phú nhị đại]
[… Lại là phú nhị đại]
[Phú nhị đại lần này lại tới tìm Tiễn Ý Ý sao?]
Đề tài lại quay trở về trên người Tiễn Ý Ý.
Cách nói này khiến không ít người trong group cảm thấy đúng.
[Nghe nói nam sinh đó vừa đến ngày đầu tiên đã bị phạt quét rác. Bị phạt chung với cậu ta còn có Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành.]
[Thật vậy sao?]
[Nam sinh đó có khi nào là đang theo đuổi Tiễn Ý Ý?]
[Không biết nữa, dù gì thì ta cũng chỉ biết là Tiễn Ý Ý là đại tiểu thư hàng thật giá thât, bên người có mấy phú nhị đại là bạn bè cũng là chuyện bình thường mà.]
[Hâm mộ quá, chúng ta ở đây nói nhiều cũng chẳng có ích gì. Người ta sinh ra đã ở vạch đích rồi a.]
[Ê mà cũng không biết công tử Diêu gia này có quan hệ gì với Tiễn Ý Ý nhỉ?]
Tiễn Ý Ý vừa nhìn, trong lòng liền động.
Diêu gia?
Lúc nghỉ trưa, Tiễn Mân Văn liền gọi điện thoại cho mẹ Tiễn.
“Mẹ, mẹ có quen người nào họ Diêu không?”
Mẹ Tiễn mới vừa từ bên Diêu gia chiếm được một chút chỗ tốt, đang cao hứng cho nên Tiễn Mân Văn vừa hỏi, bà ta liền nói ra ngay.
“Diêu gia à, con gặp công tử Diêu gia rồi sao? Đó là vị hôn phu cha con chọn cho đứa em gái kia của con.”
Mẹ Tiễn đem Diêu gia nói qua cho Tiễn Mân Văn.
Diêu Viễn là kế thừa Diêu gia từ trong tay cha của ông ta. Cái khác thì không biết nhưng trên phương diện thương nghiệp thì ông ta chính là một thiên tài. Nhiều năm như vậy liền đem Diêu gia kiên cường cầm khống vô cùng tốt. Nhắc tới Diêu gia ở Hải thị liền nghĩ ngay đến Diêu Viễn.
Diêu gia có ba người con. Một trưởng nữ, và hai đứa con trai.
Diêu Viễn chính là người con thứ hai. Còn có một đứa em của ông ta, năm nay mới mười tuổi.
“Điều kiện Diêu gia rất tốt, nếu em gái con có thể gả cho Diêu Nhất Nam thì nhà chúng ta…” Mẹ Tiễn đột nhiên dừng lại, không dám nói tiếp.
Con gái ruột của mình trở về đến bây giờ vẫn không rõ ràng tình hình kinh tế của nhà mình đã xuất hiện nhiều vấn đề lớn. Cho nên mẹ Tiễn cũng không muốn để cho Tiễn Mân Văn biết mấy thứ này.
“Cha mẹ cảm thấy Diêu gia rất tốt, rất hợp với em gái con.”
Mẹ Tiễn đổi một câu trả lời hợp lý.
“Con thì sao?”
Tiễn Mân Văn không phải là quá muốn có một vị hôn phu hay là như thế nào, cô ta chỉ là đang không cam lòng.
Có nhân duyên tốt đẹp như vậy, cha mẹ Tiễn lại mang đến trên người Tiễn Ý Ý, cái này đại biểu cho cái gì?
Ngoài miệng thì liên tục kêu cô ta là con gái bảo bối, cưng chiều cô ta đủ kiểu. Cuối cùng thì những thứ tốt nhất vẫn thuộc về Tiễn Ý Ý!
Hốc mắt Tiễn Mân Văn ửng đỏ.
Trước đó mẹ Tiễn nói bọn họ đều không có tình cảm với Tiễn Ý Ý, cô ta thực sự rất tin tưởng.
Hiện tại suy nghĩ một chút, dù không phải máu mủ thì mười mấy năm tình thân sao lại không có một chút tình cảm nào được. Cha mẹ Tiễn sao có thể nói đoạn tuyệt liền đoạn tuyệt với Tiễn Ý Ý cơ chứ?
Tiễn Mân Văn ủy khuất đến khó chịu, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Trong lòng mẹ Tiễn, cô ta không xứng có được những điều tốt nhất sao?
Vì cái gì mà một đứa hàng giả như Tiễn Ý Ý có thể dẫm lên trên cô ta một bước?
Mẹ Tiễn nghe thấy Tiễn Mân Văn khóc nức nở, trong đầu chợt hiện lên rất nhiều thứ.
Có nên nói cho Tiễn Mân Văn là bọn họ chỉ đang lợi dụng Tiễn Ý Ý thôi hay không? Con bé sẽ tin chứ?
Mấy thứ này đối với một đứa trẻ hơn mười tuổi vừa mới được đón về quá là nặng nề, khó hiểu rồi.
Mẹ Tiễn chỉ có thể uyển chuyển nói: “Người ta chỉ chấp nhận Ý Ý.”
Chỉ chấp nhận Ý Ý?
Tiễn Mân Văn không nhịn được nữa, buông điện thoại xuống liền khóc òa lên.
Vì cái gì bọn họ chỉ chấp nhận Tiễn Ý Ý?
Tiễn Ý Ý sống dưới thân phận của cô ta, thứ hàng giả này thay thế vị trí của mình, mà thứ người ta muốn là tiểu thư của Tiễn gia chứ không phải Tiễn Ý Ý!
Nhưng là cô ta đã muộn mười mấy năm, những thứ Tiễn Ý Ý có cô ta đều không có.
Phòng ngủ công chúa của Tiễn Ý Ý, những thứ châu báu sáng ngời mà cô có, cô ta đều không hề phí một chút sức lực nào đã có thể lấy về.
Nhưng Tiễn Mân Văn vẫn không cam lòng.
Dựa vào cái gì?
Nếu Tiễn Ý Ý thật sự cùng Diêu gia công tử kết hôn, vậy thì sau này cô không có Tiễn gia chống lưng thì cũng có thân phận là nữ chủ nhân của Diêu gia. Mà đến thời điểm hai nhà cùng hợp tác, họ sẽ thực sự đoạn tuyệt hẳn với cô sao?
Cô ta không nghĩ mình sẽ chỉ như một cái bóng đứng sau lưng nhìn Tiễn Ý Ý sống một cuộc đời như thế.
Tiễn Mân Văn khóc đến mức không kịp thở.
“Cậu không sao chứ?”
Trước mắt cô ta đột nhiên xuất hiện một cái khăn tay.
Người cầm khăn tay là một nam sinh.
Nam sinh không mặc đồng phục, một thân áo đồng phục bóng chày, tay đang đút túi nhìn cô ta.
Người trước mặt này cao lớn, tướng mạo soái khí, cả người toát ra một loại khí chất mà Tiễn Mân Văn vừa nhìn liền có thể phân biệt được với người khác.
Từ quần áo của hắn, từ đồng hồ hắn đeo trên tay, còn có đôi giày hắn đang mang kia.
Tim Tiễn Mân Văn đập nhanh chóng.
Ở trong trường học nếu mà xuất hiện một nam sinh đẹp trai như vậy, nhất định sẽ trở thành trung tâm bàn tán của học sinh trong trường.
Mà nam sinh bị bàn tán cô ta chưa từng thấy qua, lại còn để lộ ra hơi thở của người có tiền, vậy cũng chỉ có một người.
Chính là người mà Tiễn Mân Văn với mẹ Tiễn mới nhắc qua trong điện thoại, Diêu Nhất Nam.
Là đại thiếu gia nhà giàu mới chuyển tới Nhất Trung vì Tiễn Ý Ý trong lời đồn của mọi người.
Tiễn Mân Văn nâng mắt, hai mắt đẫm lệ, đôi con ngươi đỏ bừng, hai má còn lưu lại vệt nước mắt.
“… Cảm ơn cậu.”
Cô ta nhận lấy khăn tay Diêu Nhất Nam đưa cho, nhịn không được lại rơi nước mắt.
“Tớ là Tiễn Mân Văn ở nhất ban, còn cậu?”
Diêu Nhất Nam nghe thấy thế thì hơi nhướn mày, cười nhạo: “Cậu không biết tôi là ai?”
Thú vị.
Hắn mới vừa đi ngang qua đây thì nhìn thấy một nữ sinh đang khóc lóc thảm thiết. Tùy tiện đưa khăn tay tới thì có mấy người đi qua đều chỉ trỏ hắn nói tới nói lui, loáng thoáng đều có thể nghe thấy tên của hắn.
Diêu Nhất Nam biết mình chuyển trường tới đã mấy ngày nay, bằng vào mị lực của mình cùng nhiệt độ của Tiễn Ý Ý, sự tồn tại của hắn trong trường là rất lớn.
Hắn không nghĩ nữ sinh trước mặt thật sự không biết hắn là ai.
Chung quy là bởi vì cô ta vừa ngẩng đầu đánh giá hắn, đáy mắt kia đã hiện liên một tia sáng tỏ.
Bên trong đã sớm biết hắn là ai còn ở bên ngoài giả bộ không biết, Diêu Nhất Nam trong lòng đều là chán nản.
Hắn nói xong câu kia cũng lười phản ứng Tiễn Mân Văn, cất bước bỏ đi.
Còn không bằng trở về khi dễ Tiễn Ý Ý.
*
Mấy bài thi còn lại cũng lần lượt được trả về.
Giờ Tiếng Anh, giáo viên Anh ngữ ôm một chồng bài thi đi vào phòng học. Cô ấy đi giày cao gót, trước kia đi trên hành lang đều là tiếng “đát đát đát”, bây giờ lại đổi thành “duang duang duang”, y như đi lên chiến trường vậy.
Học sinh ban 11 đều y như mấy chú chuột co lại một chỗ, chờ đợi mưa to gió lớn sắp sửa kéo đến.
Cô giáo bước vào lớp học, trên mặt hiếm khi nở một nụ cười.
Cô ấy ôm bài thi đứng trên bục giảng nhìn đám học sinh phía dưới một vòng, sau đó dùng giọng điệu làm cho người phía dưới tê cả da đầu nói: “Các em, các em có muốn biết điểm thi lần này không?”
“Không ~ ~ ~ muốn ~ ~ ~”
Học sinh cả lớp trăm miệng một lời kéo dài thanh âm.
Đây chính là tinh thần tự giác của học tra nha.
Biết rõ mình thi không tốt thì còn cần xem điểm thi làm gì nữa? Tìm ngược à?
Còn không bằng đừng biết thì tốt hơn. Có thể an ủi chính mình rằng thi cũng không quá kém đâu.
Cô giáo Anh ngữ nghiêm mặt: “Không muốn biết cũng phải biết!”
Đứa nào đứa nấy vẻ mặt cũng như đưa đám.
Nếu thế thì cô hỏi làm gì nữa? Bảo bọn em nói lời thật lòng xong cũng không có tác dụng gì.
Cô ấy bắt đầu đọc điểm.
“XX, 29 điểm, nằm trong dự kiến của tôi.”
“XXX, 39 điểm, cao hơn lần trước một chút.”
“XX, 42 điểm, tôi không muốn nói gì nữa.”
“XX, 47 điểm, cầm bài của em về này.”
…
“XXX, 60 điểm, chúc mừng. Cuối cùng cũng có một người qua được điểm liệt.”
Trong tay cô giáo vẫn còn mấy bài thi, hiển nhiên đều là của những người qua được điểm liệt.
Mà qua được điểm liệt cũng chỉ có vài người.
“Nhâm Kha.” Cô giáo Anh ngữ mỉm cười, “103 điểm, Tiếng anh của em cần tiếp tục cố gắng, không thể lơ là nha.”
“Lương Quyết Thành, 147 điểm. Lại thiếu tý nữa là max điểm rồi, em bỏ quên không làm một câu, thật đáng tiếc.”
Trong mắt cô giáo đều tràn ngập vẻ tiếc nuối.
Bài thi max điểm lại bởi vì sơ ý một chút mà không tồn tại được.
Trong tay cô ấy vẫn còn một bài thi nữa.
Mà người còn lại vẫn chưa bị gọi tên đến, chỉ còn Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý không lo điểm Tiếng Anh của cô, toàn thân đều thả lỏng.
Nhưng mà mấy học sinh kia lại không như thế.
Lặng lẽ ghé đầu thì thầm với nhau.
“Bài thi của Tiễn Ý Ý bị giữ lại kìa.”
“Cậu ta có phải là gian lận nên bị 0 điểm?”
“Cậu ta gian lận?”
“Phải, tao nghe nói là cô ta chép bài của Lương Quyết Thành.”
“… Ngu ngốc.”
“Tiễn Ý Ý.”
Cô giáo nhìn bài thi còn sót lại trên tay mình: “… Vỗ tay cho bạn ấy nào, cả khối của chúng ta chỉ có duy nhất một bài thi max điểm.”
“Tiễn Ý Ý, 150 điểm.”
Cô giáo rất vui sướng: “Không sai nha, bài thi của bạn ấy cơ hồ có thể xem như là khuôn mẫu vậy.”
Tiễn Ý Ý đi lên bục giảng nhận bài thi.
Học sinh trong lớp đều hóa đá tại chỗ.
“Bao nhiêu cơ?”
“150?”
“Đệch…”
“Đùa à…”
“Có phải cậu ta đi trộm đáp án không?”
“Cậu ta còn cao hơn cả Lương Quyết Thành nữa kìa. Bài thi của Lương Quyết Thành còn chưa được max điểm nữa.”
“Mày không nghe thấy à? Lương Quyết Thành là làm thiếu một câu nên chỉ được 147 điểm. Tiễn Ý Ý là max điểm! Max điểm đó!”
“Bọn họ đổi bài thi cho nhau à?”
Lớp học đã có người không nhịn được nói.
“Cô ơi.” Đại diện môn Tiếng Anh nghiêm mặt giơ tay, cô ta không khách khí chút nào, đứng dậy nói, “Điểm thi này là thật sao ạ?”
Cô giáo đem bài thi của Tiễn Ý Ý mở ra.
“Nhìn bài văn em ấy viết xem, đều sử dụng những từ mà trình độ của các em chưa từng học qua. Chỉ sợ bạn học Lương Quyết Thành cũng không có nhiều vốn từ như vậy đi.”
Tiễn Ý Ý cầm lại bài thi trở lại chỗ ngồi.
Cô rất bình tĩnh, bài thi Tiếng Anh max điểm đối với cô cũng chỉ là một thao tác thông thường mà thôi.
Thế là cả tiết Tiếng Anh, học sinh trong lớp đều chỉ thảo luận thành tích của Tiễn Ý Ý.
Lương Quyết Thành tiện tay lật bài thi của Tiễn Ý Ý lên, trọng điểm là ở bài văn cô viết. Những từ cô dùng đích xác đều là mấy từ mà học sinh cấp ba rất khó có thể nhìn thấy, thận chí có một số từ còn là từ địa phương.
Tiếng Anh của Tiễn Ý Ý tốt, anh vẫn biết như vậy. Nhưng đây là lần đầu tiên biết được Tiếng Anh của cô tốt đến chừng nào.
Tiễn Ý Ý nháp ở trên vở điểm của hai bài thi vừa trả.
Ngữ Văn 98 điểm, tiếng Anh 150 điểm, cộng lại là 248 điểm, chia đều ra thì mỗi môn được 124 điểm. Vẫn nằm trong phạm vi an toàn.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hoàn hảo, Tiếng Anh có thể đem Ngữ Văn kéo lên đều đều một chút rồi.
Nhâm Kha một mặt chấn kinh, cậu ta khôi phục tinh thần quay xuống lật tới lật lui bài thi của Tiễn Ý Ý.
“… Lúc trước cậu gọi tớ là học bá thì có tâm trạng như thế nào?”
Nhâm Kha rất muốn biết vì cái gì mà Tiễn Ý Ý vẫn có thể thật tâm gọi cậu ta một tiếng “học bá” được, còn gọi đến phi thường thoải mái.
Cậu ta không hiểu được.
Tiễn Ý Ý nhún vai.
“Tớ chỉ học được một môn thôi, cậu không nhớ điểm số Ngữ Văn của tớ hả?”
Bị nhắc nhở như vậy, Nhâm Kha liền nghĩ tới điểm Ngữ Văn của cô thảm đến cỡ nào.
Nghĩ như vậy, liền cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều rồi.
Có người chỉ là học bá một môn, còn mấy môn khác đều là học tra, cũng rất bình thường nha.
Mà Nhâm Kha với Tô Á Na tiếp nhận rất nhanh cũng không có nghĩa là các học sinh khác tiếp nhận cũng nhanh như thế.
Bài thi được 150 điểm, đến học sinh ban 1 còn cảm thấy khiếp sợ. Có thể nói trừ Lương Quyết Thành ra thì vô luận là ai thi được max điểm cũng đều bị đem ra thảo luận, bàn tán, nhưng cũng sẽ không gợi ra biên độ sóng to chút nào.
Nhưng Tiễn Ý Ý không như vậy.
Lúc cô mới tới có rất nhiều người thảo luận qua. Một phú nhị đại chuyển từ trường quý tộc tới, thành tính cô thi được cộng tất cả vào mới có 200 điểm.
200 điểm chia cho các môn, làm sao có thể thi được 150 điểm một môn?
Mấy học sinh cùng phòng thi với Tiễn Ý Ý rỉ tai nhau truyền tin một phen.
Học sinh ban 11 đều khiếp sợ ra mặt, lặng lẽ quan sát Tiễn Ý Ý cùng Lương Quyết Thành.
Hai người đó… To gan như vậy sao?
Diêu Nhất Nam không tham gia thi, một mình hắn nằm xuống bàn, từ lúc phát bài thi đến giờ hắn đều vô cùng cảm kháo. Không nghĩ đến trường Nhất Trung tốt nhất toàn thành phố vẫn có mấy học sinh có thành tích tệ như vậy. Một người lại nối tiếp một người.
Mở rộng tầm mắt.
Bài thi của Lương Quyết Thành được đọc lên thì hắn nghiêng đầu xem như không thấy.
Đến lượt bài thi của Tiễn Ý Ý được đọc lên thì hắn lại cảm thấy nao nao.
Cô học tốt như thế sao?
Vậy thì vì sao mấy hôm trước lão cha nhà hắn còn tìm hắn nhắc nhở thành tích học tập của Tiễn Ý Ý không tốt cho lắm, bảo hắn nghĩ biện pháp thông qua phương thức dạy học tiếp cận gần hơn với cô.
Diêu Nhất Nam từ đầu buổi đến giờ đều mang vẻ khinh thường trong đáy mắt. Đến tiết thứ hai sau khi nhìn thấy bài thi của Tiễn Ý Ý, nhìn thấy bài văn tiếng anh cô viết, mảnh khinh thường đó liền biến mất, thay vào đó là một loại ánh mắt hứng thú.
Tiếng Anh của cô thi vô cùng tốt. Vậy tại sao cha hắn lại phải nói với hắn một câu như vậy?
Là tin tức không đúng, hay là bởi vì… sự kiện kia của Tiễn gia?
Diêu Nhất Nam nằm trườn lên bàn, nhìn xuyên qua hai học sinh, đánh giá Tiễn Ý Ý đang ủ rũ mặt mày.
Hai mắt nhìn chằm chằm cô, Diêu Nhất Nam không mấy vui vẻ khi phát hiện Tiễn Ý Ý đang không ngừng vụng trộm nhìn nam sinh đang ngủ bên cạnh mình.
Lương Quyết Thành, hắn cũng biết rất nhiều chuyện của người này.
Hiện tại hắn cũng đã xác định được, anh chính là bạn trai của Tiễn Ý Ý.
Hơn nữa hai người còn đang sống chung.
Khó chịu.
Diêu Nhất Nam nhìn không nổi nữa, quay đầu nhắm mắt ngủ.
“Bạn học Diêu, có người tìm.”
Nữ sinh ngồi gần cửa cẩn thận đi tới gọi Diêu Nhất Nam, chỉ chỉ cửa trước.
Hắn vuốt tóc lên, lười biếng đứng dậy.
Người đang đứng ở cửa trước đợi hắn chính là Tiễn Mân Văn buổi sáng vừa mới gặp qua.
Cô ta lau nước mắt, nhìn thấy Diêu Nhất Nam còn lộ ra một nụ cười.
“Bạn học Diêu.”
Diêu Nhất Nam quay đầu bước đi.
“Khoan đã!”
Tiễn Mân Văn cắn môi: “Tớ là chị của Ý Ý.”
Diêu Nhất Nam dừng chân.
“Tớ có biết được một chút chuyện. Bạn học Diêu, có thể nói chuyện một chút không?” Tiễn Mân Văn vén vén tóc, ra vẻ bình tĩnh nói.
Diêu Nhất Nam lẳng lặng nhìn Tiễn Mân Văn một chút, nhếch môi cười.
“Ngại quá, không có hứng thú.”
Hắn quay đầu bước đi, đối với người phía sau nhìn cũng không muốn nhìn một chút nào nữa.
“Tớ nói, tớ biết một vài chuyện của Ý Ý!”
Tiễn Mân Văn không giữ được Diêu Nhất Nam, liền cắn răng nói: “Cậu thực sự không muốn biết gì về em ấy sao?”
Diêu Nhất Nam trầm mặc một lát.
Một lát sau, hắn quay đầu, trên mặt còn mang theo ý cười.
“Ơ, chị gái tốt quá nha? Đi, đi thôi.”
Hắn mới không phải là đang tò mò chuyện của Tiễn Ý Ý, hắn chỉ tò mò tâm tư của nữ sinh trước mặt thôi. Tò mò xem cô ta còn diễn ra được cái dạng gì nữa.
Bình luận