Beta-er: Hikari2088
Đêm khuya thanh vắng, dưới ánh trăng mờ ảo, thấp thoáng bóng dáng một người nằm trên giường sau lớp màn lụa mỏng manh.
Không gian lặng im như tờ, người nọ đột nhiên ngồi bật dậy, đôi mắt lạnh lẽo như rắn độc, lạnh lùng quát: “Ai?”
Căn phòng vẫn tĩnh lặng, chỉ có một bóng hình chậm rãi bước ra từ bóng đêm. Nhờ ánh trăng có thể thấy được toàn thân của người nọ đã trùm kín mít bằng một cái áo choàng đen, khó có thể phân biệt được là nam hay nữ. Nửa khuôn mặt không bị áo choàng che khuất của y đang đeo mặt nạ quỷ dữ, nhìn rất đáng sợ.
Vân quý phi ngạc nhiên khi nhìn thấy y: “Sư phụ? Sao người lại tới đây?” Ả vừa nói vừa vội vàng bước xuống giường.
Giọng nói đứt quãng từ y truyền tới: “Vi sư không thể tới sao?”
Vân quý phi không có phản ứng gì đặc biệt khi nghe giọng của y. Nói đúng hơn thì lần nào giọng của người nọ cũng thay đổi, ý định rất rõ ràng – che giấu thân phận thật của bản thân. Đồng thời, Vân quý phi cũng không dám tìm hiểu quá nhiều về vị sư phụ thần bí này.
“Sao có thể chứ? Đồ nhi còn muốn chúc mừng công lực của sư phụ đã đạt đến cảnh giới thượng thừa đây.” Thật ra, ả chỉ gặp vị sư phụ này vài lần trước khi tiến cung, về sau thì nhận được lệnh qua những người khác. Mấy năm nay, vì sư phụ luôn tập trung luyện công nên rất ít liên lạc với ả, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, cũng khó trách ả sẽ kinh ngạc.
Tuy người nọ không nói gì nhưng Vân quý phi có thể cảm nhận được ánh mắt kia vẫn đang dừng trên người mình. Nói thật thì ả hơi sợ sư phụ của mình, giờ lại bị nhìn chằm chằm như vậy thì càng hoảng sợ hơn, sau lưng nổi hết cả da gà lên. Ả còn cảm nhận được khí thế uy nghiêm của sư phụ mãnh liệt hơn ngày trước.
Vì sư phụ không định che giấu nên đây cũng là lý do mà ả đã nói: “Công lực đã đạt đến cảnh giới thượng thừa.”
Sau khi ổn định lại tinh thần thì Vân quý phi lại nói tiếp: “Đa tạ sư phụ đã giúp đồ nhi tìm về chiếc vòng cẩm thạch rêu.”
Ả ta chưa bao giờ nghe về bí mật của chiếc vòng cẩm thạch rêu kia, nhưng từ khi biết được thì ả đã hiểu vì sao nhà họ Liễu lại bị diệt môn chỉ vì một chiếc vòng nhỏ nhoi rồi. Đừng nói đâu cho xa, ngay cả ả còn bị mê hoặc nữa là.
Năm xưa, sau khi nhà họ Liễu bị diệt thì chiếc vòng cẩm thạch rêu kia cũng biệt tăm vô tích, Văn Nhân Dịch cũng đã từng cho người tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả, thế là chuyện này tạm thời bị quên lãng.
Sau khi ả ta nhận được chiếc vòng cẩm thạch rêu thì giả vờ như đã bị mất trộm để tránh khỏi tai mắt từ những người biết bí mật của nó. Về phần Văn Nhân Dịch, ả tự hiểu mình không đủ sức để lừa hắn nên vẫn luôn đợi hắn ra tay nhưng ả đợi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy bên hắn có động tĩnh gì cả, khiến ả nghi hoặc không ngớt.
Món đồ khi xưa Văn Nhân Dịch tốn biết bao công sức kiếm tìm nay lại ở trong tay ả mà hắn lại không có bất kỳ hành động nào cả. Có lẽ nào hắn đã tỉnh ngộ chăng?
Người nọ vẫn không nói gì, Vân quý phi cũng không dám nói sang chuyện khác nữa.
Ả nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ có gì phân phó ạ?”
Lúc này, y mới lên tiếng: “Theo ngươi, tình cảm giữa Văn Nhân Dịch và Mộ Lưu Ly như thế nào?”
Nghe vậy, Vân quý phi khá kinh ngạc, sao sư phụ lại quan tâm chuyện này chứ? Ả ta nghĩ lại, người đã từng căn dặn rằng, không có sự đồng ý của người thì không thể hạ sát chiêu với Văn Nhân Dịch. Vân quý phi nhíu nhíu mày, lẽ nào giữa sư phụ và Văn Nhân Dịch có chuyện xưa gì ư? Không thì sao người lại không cho ả xuống tay với Văn Nhân Dịch sau khi biết ả muốn trả thù hắn chứ?
Bàn tay dưới ống tay áo của Vân quý phi siết chặt, ả vẫn không nhịn được mà hỏi: “Sư phụ, vì sao người không cho phép con giết Văn Nhân Dịch?” Nếu đúng như những gì ả đoán thì e rằng vĩnh viễn ả cũng không báo thù được!
Người nọ hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không vui vì sự nghi ngờ của Vân quý phi. Giọng nói khàn khàn càng có vẻ lạnh lẽo hơn, cười lạnh nói: “Ngươi xuống tay được ư?”
“Con…”
Vân quý phi muốn nói gì đó nhưng đã bị y cắt ngang: “Ngươi không cần phải giải thích.”
Y ngẩng đầu, đôi mắt lộ ra từ mặt nạ nhìn chằm chằm vào Vân quý phi rồi dịu giọng nói: “Huống hồ, cách tra tấn một người tốt nhất không phải là giết hắn, mà là cướp hết những gì hắn có, muốn không được mà bỏ cũng không xong, khiến cho hắn sống không bằng chết.”
Giọng nói như giấy nhám truyền vào tai của Vân quý phi, khiến ả đột nhiên rùng mình.
Người nọ giống như không phát hiện ra, nhìn ả rồi nói: “Chỉ cần ngươi giữ vững lòng là được rồi. Yêu mà không chiếm được mới là sự tra tấn kinh khủng nhất trong đời hắn.”
Yêu mà không chiếm được…
Trong lòng Vân quý phi rất phức tạp, lúc ả ta tra tấn Văn Nhân Dịch thì cũng chẳng khác nào đang tự tra tấn bản thân. Khi ả nhìn thấy hắn thân mật với nữ nhân, sự cay đắng đó chỉ có mình ả hiểu.
Thấy Vân quý phi thất thần, người nọ không vui: “Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Thật ra, người nọ cực kỳ không hài lòng về Vân quý phi. Nếu không phải trùng hợp là quan hệ giữa ả ta và Văn Nhân Dịch không tệ thì sao nàng ta phải lãng phí thời gian trên người của nữ nhân này chứ? Tuy rằng ý chí của nữ nhân này không kiên định nên rất dễ lợi dụng nhưng đồng thời, ả cũng dễ bị người khác mê hoặc, nhất là mầm hoạ Văn Nhân Dịch yêu nghiệt kia. Nếu không phải y luôn cảnh cáo ả thì e là nữ nhân này đã sớm ngã vào lòng của Văn Nhân Dịch rồi.
Vân quý phi vội vàng hoàn hồn, nhớ lại câu hỏi ban nãy của hắc y nhân liền nhíu mày nói: “Chỉ là bằng mặt không bằng lòng mà thôi. Mộ Lưu Ly là người của Thái tử, Văn Nhân Dịch sẽ không thật lòng với nàng ta.”
Hắc y nhân nhìn ả một hồi lâu, vào lúc Vân quý phi đang chột dạ thì mới thu hồi tầm mắt, hừ lạnh nói: “Ngươi đang ghen tỵ với nàng ta!”
Vân quý phi tự biết không thể giấu được tâm tư của mình nên đành căm giận nói: “Mộ Lưu Ly cũng khá đẹp nhưng cứ thích đối nghịch với đồ nhi, đúng là đáng ghét mà!”
Chỉ e việc ngươi ghét nhất là nàng ta đã chiếm lấy danh hiệu Quốc sư phu nhân này thì đúng hơn! Hắc y nhân cũng không vạch trần ả, chỉ nhắc nhở: “Không nên xem thường Văn Nhân Dịch. Nếu đã đối địch với hắn thì lúc nào cũng phải cẩn thận.”
Y vốn không muốn nói nhiều như vậy nhưng nữ nhân này không phải là đối thủ của Văn Nhân Dịch. Ả ta có thể dây dưa với Văn Nhân Dịch lâu như vậy, hoàn toàn là vì hắn nhường ả mà thôi.
Nghĩ vậy, hắc y nhân liền nhíu nhíu mày, Văn Nhân Dịch đúng là một người khó nắm bắt mà.
“Đồ nhi đã biết.”
Y nhìn ả thêm một lần cuối nhưng không nói gì nữa, thân hình lại hoà lẫn vào bóng đêm, rất nhanh đã không thấy tăm tích.
Vân quý phi vẫn đứng yên tại chỗ, nhíu mày khó hiểu, rốt cuộc thì sư phụ tới đây làm gì? Chẳng lẽ chỉ vì quan tâm đến tình cảm giữa Văn Nhân Dịch và Mộ Lưu Ly thôi sao? Có khi nào Mộ Lưu Ly đã không cẩn thận chọc phải sư phụ nên đã bị người theo dõi không?
Nếu thật là như vậy thì Mộ Lưu Ly xui xẻo là đáng đời!
Vì phỏng đoán này mà tâm trạng đè nén của Vân quý phi khi gặp sư phụ cũng đã tốt hơn hẳn.
Sau khi ra khỏi hoàng cung, y liền đi về phía phủ Quốc sư.
Nếu không phải mấy năm nay y dốc lòng bế quan tu luyện thì Văn Nhân Dịch cũng không thoải mái được lâu như vậy.
Giờ võ công của y đã tiến bộ, cũng là lúc y làm một số việc. Trước tiên, y phải xem thử phu nhân của Văn Nhân Dịch là loại người gì thì mới có thể quyết định được bước kế tiếp.
Đồng thời, y cũng khá bất ngờ khi sự xuất hiện của chiếc vòng cẩm thạch rêu không gây ra bất kỳ sóng gió gì. Thật ra, đây mới là mục đích chính hắc y nhân đến đây. Còn Vân quý phi, y chỉ thuận đường tạt qua nhắc nhở ả ta mà thôi, để ả đỡ phải bị dụ hoặc rồi lại bắt đầu dao động.
Đi được nửa đường, y lại đột nhiên dừng lại.
“Ai?”
Giọng nói khàn khàn của hắc y nhân lạnh lẽo như băng, rất hiển nhiên, y tức giận vì lâu như vậy mà mình mới phát hiện ra bản thân đang bị theo dõi. Có vẻ như người nọ đã đi theo y từ khi còn ở hoàng cung.
Trong mắt của hắc y nhân chợt loé lên một sự cay nghiệt, là người của Văn Nhân Dịch ư? Xem ra, Văn Nhân Dịch đối xử không tệ với Vân quý phi chút nào. Trong quá khứ, tất cả người bên cạnh Vân quý phi đều là cao thủ, lần này lại là cao thủ của cao thủ.
Ngoại trừ tiếng gió ra thì trong ngõ hẻm tối như mực không còn bất kỳ âm thanh nào nhưng hắc y nhân có thể khẳng định người nọ cách y không xa.
Hắc y nhân nhìn xung quanh lại không phát hiện ra hơi thở nào cả, từ đó có thể thấy được tên kia rất giỏi che giấu tung tích của bản thân.
Bỗng nhiên xung quanh hắc y nhân xuất hiện một làn sương đen, chờ màn sương tán đi thì hắc y nhân cũng đã biệt tăm vô tích.
Minh Y chợt rùng mình, giống như cảm nhận được liền lắc mình trốn đi, móng tay dài đen thùi sượt qua cánh tay của gã, trượt vào hư không.
Bên người Vân quý phi luôn có người của Quốc sư đại nhân nhưng không ai phát hiện ra Vân quý phi có võ công cả, nên Quốc sư đại nhân mới phái Minh Y giám thị ả. Không ngờ đến phiên y giám thị thì lại phát hiện ra một ít chuyện bí mật.
Một phần cũng do vận may nữa, ngoại trừ xuất hiện vài lần trước khi Vân quý phi tiến cung thì đây là lần duy nhất hắc y nhân tiến cung. Trước kia, vì biết Vân quý phi bị giám thị nên y phòng bị rất dễ dàng. Vì vậy, mỗi khi y giao việc cho Vân quý phi thì đều thông qua nhiều con đường với rất nhiều cách khác nhau, làm cho người ta khó phát hiện. Nếu không phải lần này Minh Y vừa hay ở đây thì e là không ai sẽ phát hiện ra hành tung của hắc y nhân.
Nếu hắc y nhân đến trễ hơn tý là Minh Y đã chấp hành mệnh lệnh của Quốc sư đại nhân – xách Vân quý phi về Địa Ngục nhai rồi.
Đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn công mà!
Dù Minh Y giỏi che giấu hành tung vẫn bị hắc y nhân phát hiện, từ đấy có thể thấy được hắc y nhân này khó đối phó đến cỡ nào. Một chiêu ban nãy cũng đã khiến cho Minh Y biết được thực lực của đối phương, trong lòng gã rất nặng nề.
Huống hồ, người này còn có thể để cho Vân quý phi luyện được một môn võ công dưới mí mắt của Quốc sư đại nhân mà người không hề hay biết cũng đã chứng minh người này không hề đơn giản.
Không đợi Minh Y suy nghĩ thêm, hắc y nhân lại ra tay một lần nữa. Bàn tay khô ráp, móng tay đen thùi, thân mình di chuyển nhanh như một cái bóng, hệt như một nữ quỷ.
Hai người liền giao đấu không dưới trăm chiêu, tuy tạm thời chưa phân thắng bại nhưng vẻ mặt của Minh Y càng ngày càng nghiêm trọng. Vì gã nhận thấy hắc y nhân còn chưa dốc hết sức.
Đúng lúc này, một bóng hình từ một nóc nhà xa xa nhảy tới đây, giống như vì phát hiện ra bên này có đánh nhau nên mới chuyển hướng sang chỗ này.
Thấy Minh Y phân tâm, hắc y nhân liền chớp lấy cơ hội, móng tay sắc bén đâm vào vai y. Sắc mặt của Minh Y vẫn lạnh lùng như cũ, không lùi lại mà vẫn tiến về phía trước, duỗi tay bắt lấy mặt nạ của người nọ.
Hắc y nhân nghiêng người muốn né tránh nhưng một loạt ám khí bay tới đã làm động tác của người nọ chậm lại. Tuy vậy, Minh Y vẫn không thể gỡ được mặt nạ của hắc y nhân, mà chỉ kéo rách được một phần của ống tay áo.
Tuy hắc y nhân đã vội vàng thu tay về áo choàng nhưng Minh Y vẫn kịp thấy được một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, khác hẳn với bàn tay khô ráp. Rất hiển nhiên, tay của hắc y nhân đã được hoá trang. Còn thân phận thật của người này, là một nữ nhân.
Sát khí trên người của hắc y nhân càng dày đặc, nhưng nàng ta chưa kịp ra tay thì người phía sau mới xuất hiện đã quát lên: “Tránh ra!”
Nghe vậy, Minh Y liền tránh qua một bên. Vô số ngân châm bay tới, hắc y nhân cũng cảm nhận được nguy hiểm nên màn sương đen lại xuất hiện quanh người nàng ta, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong làn mưa ngân châm.
Nơi nàng ta vừa đứng chỉ còn lại hai giọt máu.
Bình luận