Beta: Tịnh Nghiên
– ———————————————–
Anh nhanh tay lẹ mắt tiếp lấy bánh ngọt.
Tiễn Ý Ý vỗ vỗ lồng ngực.
“Sao tự dưng cậu lại ra đây?”
Đêm hôm khuya khoắt hù chết cô rồi.
Âm thầm đứng sau lưng người khác như thế không biết nhìn bao lâu.
Tiễn Ý Ý suýt nữa thì hét lên.
Quá dọa người.
Ánh mắt Lương Quyết Thành còn dừng ở trên cái bánh ngọt. Dần dần ấm áp y như mùa xuân tháng ba.
“Cậu làm?”
Anh hỏi một câu.
Bánh ngọt này cùng với những bánh ngọt được bán ở bên ngoài không giống nhau, chỉ cần nhìn một cái liền có thể nhận ra được sự khác biệt.
Bánh ngọt được Tiễn Ý Ý làm cho thêm không ít thứ mà Lương Quyết Thành thích.
Trong nháy mắt, Tiễn Ý Ý có chút chột dạ, cũng không biết là từ nơi nào đến.
“Ừm…”
Mấy lời chúc mừng sinh nhật đã chuẩn bị sẵn trong đầu còn chưa nói ra miệng được đã bị Lương Quyết Thành làm cho kinh hãi.
Thất bại.
Bước đầu tiên của phương án sinh nhật này liền thất bại.
Tiễn Ý Ý cúi đầu.
Lương Quyết Thành nở nụ cười.
Thời điểm anh cười rộ lên, trên gương mặt cơ hồ xuất hiện má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Trong mắt anh toàn bộ đều là Tiễn Ý Ý, cô ở trong mắt anh giống hệt như một dải Ngân Hà sáng rực rỡ.
Lương Quyết Thành cười lên như vậy, thậm chí khiến cho người ta cảm thấy khá là trẻ con, lại đáng yêu.
Anh rũ con mắt, lông mi thon dài làm cho khuôn mặt anh bớt đi vẻ lạnh lùng, nhìn qua chỉ như một cậu thiếu niên đẹp trai mà thôi.
Trái tim Tiễn Ý Ý đều rung lên.
Cô liều mạng tìm kiếm trong trí nhớ, cô từng gặp qua lão đại cười sao?
Sự thật là, chưa từng có.
Lương Quyết Thành cơ hồ chưa từng cười qua.
Tâm tình của anh tốt, anh chỉ nhếch khóe miệng lên một chút, đó cũng đã xem như là nể tình rồi.
Đây là lần đầu tiên Tiễn Ý Ý chân thực nhìn thấy anh cười.
Nam sinh cười rộ lên khiến tâm người đối diện đều run rẩy.
Tiễn Ý Ý che tim đập mạnh, cảm thấy tim mình hẳn là có vấn đề rồi.
Vì cái gì mà đập loạn tùng phèo hết cả lên như vậy?
Cô trầm mặc nhìn Lương Quyết Thành ôm bánh ngọt, giống y một tiểu hài tử đang thoải mãn như chiếm được toàn bộ thế giới, toàn thân đều tản ra một loại ôn nhu.
Tiễn Ý Ý không dám nhìn.
Lương Quyết Thành như vậy làm cho người ta chống đỡ không được.
Nếu như có một thiếu niên giống như vậy, Tiễn Ý Ý thực sự sẽ động tâm, trong lòng đã loạn đến thế kia rồi cơ mà.
Nhưng là không đúng!
Đây là giả tưởng! Phải!
Là giả tưởng mà thôi!
Lão đại là nhân vật phản diện trong tương lai…
Không phải.
Anh của hiện tại chỉ là một nam sinh trung học bình thường, những thứ trong tương lai kia không phải là thứ mà hiện tại anh nên đeo trên mình.
Hơn nữa chỉ cần không có Diêu Nhất Nam cản đường, Lương Quyết Thành về sau chính là một lão đại uy phong trên thương trường mà không phải là nhân vật phản diện bị người ta làm cho thoát không nổi cái thảm cảnh bi thương kia.
Tiễn Ý Ý đã nghĩ biện pháp đem con đường tuyến chính này đập cho tan nát, miễn để Lương Quyết Thành đi đến cục diện đó.
Nếu như nói ngay từ đầu, Tiễn Ý Ý là nhắm tới năng lực của lão đại phản diện, thì sau hai tháng ở chung, Lương Quyết Thành băng lãnh như vậy đã được thay thế bằng hình tượng của một thiếu niên dễ chung đụng rồi.
Sự tồn tại của anh đã không thể thay thế trong lòng cô nữa.
Cô cũng không biết định nghĩa sự tồn tại của Lương Quyết Thành như thế nào.
Ban đầu cô chính là có ý nghĩ không thuần, muốn lợi dụng Lương Quyết Thành. Mà cô cũng xác thực đã lợi dụng anh, ngay từ đầu đã nói, cô muốn mượn sự tồn tại của anh để đạt được mục đích của mình. Do đó hai người mới đạt thành hiệp nghĩ, trở thành quan hệ bao nuôi, ở mặt ngoài duy trì một bộ dáng tình nhân ân ái trong mắt mọi người.
Hai tháng, Lương Quyết Thành đối với cô rất tốt.
Chưa từng nổi giận với cô, không có bất kì ý kiến gì với cô. Nếu không phải cô biết, hai người không có quan hệ như thế kia, cô thậm chí đều sẽ cảm thấy, Lương Quyết Thành chính là một người bạn trai hoàn mỹ.
Nhưng đây là giả.
Thậm chí cả hai người đều biết, nó là giả.
Nghĩ tới cái này liền làm người ta rất khó chịu.
Tiễn Ý Ý mím môi, cùng anh trở lại phòng khách.
Đèn ở phòng khách cũng không bật lên, dựa vào ánh sáng của đèn trên hành lang, hai người ngồi xuống ghế sofa.
Tiễn Ý Ý còn có chút thẹn thùng.
Mà cô chú ý tới đồng hồ trong phòng khách đã điểm tới 12h, bất chấp sự thẹn thùng của mình, thẳng lưng lên, nghiêm túc đối với Lương Quyết Thành nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Mười tám tuổi sinh nhật vui vẻ, chúc mừng cậu đã trưởng thành.”
Giọng điệu khi cô nói chuyện còn mang vẻ kìm lòng hâm mộ không được.
Mười tám tuổi a.
Cô còn mấy tháng nữa mới trưởng thành, mà trong mấy tháng này cũng không biết có xảy ra biến cố gì không. Thật hâm mộ những người đã trưởng thành rồi.
Cũng không biết cô có thể đi sửa tuổi trên chứng minh thư của mình không nữa.
Nếu không thì, để bạn trai làm người giám hộ…
Tiễn Ý Ý nhớ tới việc này.
Thế nhưng thật đáng tiếc, người giám hộ chỉ có thể là cha mẹ.
Tiễn Ý Ý chỉ có thể cảm khái nhìn ngọn nến biểu thị cho tuổi mười tám.
Cô cầm bật lửa trong tay, khom lưng đốt nến.
Lương Quyết Thành nâng bánh ngọt, ánh mắt dừng ở trên mặt Tiễn Ý Ý.
Biểu tình của anh quá ôn nhu, ôn nhu đến mức làm cho cô không dám nhìn thẳng.
Sợ nhìn nhiều thêm một chút sẽ trầm luân vào trong sự ôn nhu đó của anh.
Không thể được.
“Cảm ơn cậu.”
Lương Quyết Thành hơi khép mắt, nhẹ nhàng thổi nến.
Tóc lần trước cắt đi đã hơi dài ra.
Tóc trên trán anh cao hơn lông mày, lúc ngẩng đầu thì nghiêng sang một bên.
“Tự mình làm?”
Lương Quyết Thành lại hỏi một lần.
Thanh âm của anh cũng thực ôn nhu.
Tiễn Ý Ý cũng không cần giấu, một đống hỗn độn trong phòng bếp cũng đủ để chứng minh cái bánh kia do chính cô làm.
Chung quy lại, cô cũng là một người mười ngón tay đều không dính nước mùa xuân*, cho nên cái phòng bếp đã bị cô làm cho không khác gì bãi chiến trường.
* Ý chỉ không làm việc lặt vặt, nặng nhọc bao giờ.
Chính mình làm chính là chính mình làm!
Cũng có sao đâu!
Tiễn Ý Ý nghĩ xong, làm cái bánh ngọt mà thôi, cô chỉ muốn thể hiện tâm ý của một người bạn, Lương Quyết Thành có muốn hiểu lầm cũng không được.
“Tớ lên mạng xem cách tổ chức sinh nhật cho bạn bè, tất cả mọi người đều nói, nếu là sinh nhật bạn thân của mình thì nên tự tay làm bánh ngọt, như thế càng thể hiện tâm ý của mình.” Tiễn Ý Ý giải thích, “Dù sao tớ cũng không biết tặng cậu cái gì, coi như là làm tặng cậu đi.”
Tiễn Ý Ý nói dễ dàng.
Nhưng Lương Quyết Thành biết, cô vì cái bánh ngọt này đã tập luyện đến hai ngày.
Cô căn bản không phải người giỏi việc này, lại có thể kiên nhẫn ở trong phòng bếp hai ngày học nó, chỉ vì để làm bánh cho anh.
Dì giúp việc chụp mấy tấm ảnh ở phòng bếp, tựa hồ là để chế độ bạn thân mới xem được.
Trên ảnh còn có một dòng ghi chú.
[Đại tiểu thư xuống bếp làm canh, đoán xem vì ai nào?]
Tuy rằng không phải là làm canh, là làm bánh ngọt, thế nhưng tâm ý trong đó tự nhiên là giống nhau.
Cô nếu như chỉ muốn hùa theo một chút thì có thể tùy tiện mua một vài món đồ, phân phó người khác đến làm cũng được. Thế nhưng cô không làm vậy, Tiễn Ý Ý ở trong phòng bếp hai ngày, luyện tập nhiều lần để làm bánh ngọt tặng anh.
Trong lòng Lương Quyết Thành nghĩ rất nhiều thứ, thế nhưng lại không thể nói nên một câu nào cả.
Về sau, phòng bếp cứ giao cho anh là được. Nếu như Tiễn Ý Ý thực sự muốn xuống bếp, mỗi năm làm tặng anh một cái bánh ngọt như thế này, có lẽ chính là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời anh.
Lương Quyết Thành rất cảm động, đồng thời cũng rất mong chờ.
“Có muốn uớc nguyện không?”
Tiễn Ý Ý thuận miệng hỏi.
Mặc gì biết chuyện này trong mắt lão đại rất ngây thơ, thế nhưng Tiễn Ý Ý cảm thấy vẫn nên theo đúng trình tự đi.
Đây chính là không khí a.
Tiễn Ý Ý nhìn Lương Quyết Thành.
Khóe miệng anh còn mang theo một ý cười nhẹ.
“Ước nguyện.”
Anh thực sự muốn ước nguyện.
Trải qua mười tám năm chưa từng một lần ước nguyện, lúc này đây anh lại thực sự muốn ước.
Tiễn Ý Ý có chút tò mò, Lương Quyết Thành cũng sẽ ước sao?
Tò mò cũng không thể hỏi, nguyện vọng của mình thì không thể nói ra, nói ra sẽ mất linh.
Lương Quyết Thành thật sự ước.
Nguyện vọng của anh chính là sớm tới sinh nhật Tiễn Ý Ý.
Qua sinh nhật đó, Tiễn Ý Ý sẽ mười tám tuổi.
Quan hệ giữa những người trưởng thành với nhau, làm cho tràn đầy chờ mong.
Giờ khắc này, tâm tình của Lương Quyết Thành có chút ngượng ngùng, lại có chút hy vọng.
Nghĩ nghĩ, lại muốn nghĩ nhiều thêm một chút.
Không cần thiết quá nhiều.
So với hiện tại hơn một chút là tốt lắm rồi.
Tiễn Ý Ý không hỏi, cô cảm thấy cũng sẽ không hỏi ra cái gì, nhanh chóng đi tìm dao cắt bánh.
“Muộn rồi, không nên ăn quá nhiều nha.”
Tiễn Ý Ý cân đo đong đếm lượng đường nhiều lần, căn bản chính là mức độ Lương Quyết Thành thích nhất. Cô sợ anh lâu rồi không ăn đồ ngọt sẽ ăn không buông tay.
Cô hình như có dự kiến trước.
Lương Quyết Thành thật sự là không có ý định buông bánh ngọt ra.
Tiễn Ý Ý làm bánh cho anh, đây là lần đầu tiên, là cái bánh ngọt sinh nhật mười tám tuổi của anh, là món quà trưởng thành đầu tiên của anh.
Anh thực sự không muốn buông tay ra.
Bánh ngọt chia làm sáu phần không lớn, Lương Quyết Thành ăn từng miếng từng miếng một, ăn một lúc, Tiễn Ý Ý phát hiện cái bánh ngọt cơ hồ… đã giải quyết hết.
Ây ây ây?
Cô còn chưa có ăn đâu!
Tiễn Ý Ý không phải muốn cướp một miếng, nhưng mà mình làm nửa ngày đều không ăn được một miếng?
Lương Quyết Thành chưa từng như vậy.
Tiễn Ý Ý vẻ mặt mộng bức.
Mắt thấy bánh ngọt chỉ còn lại có vài miếng.
Anh nghĩ một lúc, đưa bánh đến trước mặt cô.
Không cho cô ăn, Tiễn Ý Ý cảm thấy không thích hợp, thế nhưng cho cô ăn, Tiễn Ý Ý càng cảm thấy không được bình thường.
Cái dĩa này anh đã ăn rồi nha, làm sao cô ăn đây?
Tiễn Ý Ý khoát tay.
“Không cần, cậu ăn đi…”
Lời còn chưa dứt, tay anh đã duỗi ra, đem miếng bánh nhét vào miệng Tiễn Ý Ý.
Lời nói của cô bị chặn trở về.
Tiễn Ý Ý trợn mắt.
Ngay sau đó.
Tiễn Ý Ý nuốt xuống.
Ngọt quá.
Cô cảm thấy răng nanh mình sắp rụng vì ngọt rồi.
Rõ ràng lúc nêm nếm hương vị, tỉ lệ đường phân đã tính đi tính lại rất nhiều lần rồi mà.
Vì cái gì… vẫn ngọt như thế.
Trong mi mắt của Lương Quyết Thành đều là ý cười.
“Có ngon không?”
Rõ ràng người làm bánh là Tiễn Ý Ý, thế nhưng Lương Quyết Thành lại giống chủ nhân của cái bánh đó hơn.
Tiễn Ý Ý hàm hàm hồ hồ nói: “… Ăn ngon.”
Chính cô làm, kiểu gì cũng muốn khen một câu.
Lương Quyết Thành nhét miếng còn lại vào miệng mình.
Sau đó ánh mắt liền lộ ra ý cười nhợt nhạt.
“Ừ, ăn ngon.”
Tiễn Ý Ý không nhịn được liền đỏ mặt.
Đó là cái dĩa cô đã ngậm vào rồi a!!!
Không đúng, nó là dĩa Lương Quyết Thành đã ăn qua, sau đó lại đưa cho cô ăn, cuối cùng là cầm về…
Tiễn Ý Ý vội vàng ném lại câu “Ngủ ngon” rồi bỏ chạy thục mạng.
Này ai mà chịu cho nổi!
Dù là cố ý hay vô tình, cô cũng không dám hỏi a!
Lương Quyết Thành nhìn bóng dáng hoang mang rối loạn của Tiễn Ý Ý, cầm bánh ngọt ở trong tay khẽ cười một tiếng.
Bộ dáng xấu hổ của cô thật đáng yêu.
Còn muốn nhìn thêm nhiều một chút.
Thực chờ mong…
Chờ mong cô ở trong lòng anh, có bộ dáng xấu hổ hơn nữa.
– ——–
Bình luận