Beta: Tịnh Nghiên
– ———————————————–
Tiễn Ý Ý lập tức hạ lệnh cho hai người bên kia.
Hai người bên này chờ đến mốc meo, làm cầu hỉ thước cho đôi tình nhân không biết vì vụ gì mà lại giận dỗi cãi nhau này nửa ngày, cuối cùng cũng nhận được mệnh lệnh đến từ đại tiểu thư.
Một người trong đó giơ điện thoại, một người khác chỉnh lí lại quần áo, nghiêm mặt bước nhanh về phía dãy ghế dài.
Phú nhị đại kia còn muốn động tay động chân với Lương Quyết Thành, vừa hướng về phía bả vai của anh, vừa nói mấy lời ám muội.
Ánh mắt Lương Quyết Thành lạnh lùng.
Học tập phải tiến hành theo chất lượng, anh cho tới hiện tại đã tiến bộ rất lớn, anh tin rằng tiếp theo anh sẽ càng có thể làm tốt hơn. Một khi đã vậy thì người trước mặt này cũng chẳng còn giá trị gì nữa.
Lương Quyết Thành đặt cốc rượu xuống.
“Lương thiếu gia.”
Một nam nhân bước tới, dưới tầm mắt kinh ngạc của mọi người, hướng Lương Quyết Thành cúi người nịnh nọt, cười một cái: “Đã khuya rồi, ngài nên về nhà.”
Nam nhân vẫn duy trì bộ dáng khom lưng, đối với Lương Quyết Thành cung kính nói.
Phú nhị đại kia lập tức thu hồi tay, trong mắt tràn đầy hoài nghi.
Thiếu niên đối diện này không phải nói chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường có chút tài năng thôi sao? Hắn cũng là bởi vì thế mới dám đối với nam sinh này vươn tay, rục rịch.
Đột nhiên từ đâu ra một nam nhân gọi thiếu niên này là thiếu gia, lại dùng thái độ cung kính như vậy. Mà thiếu niên đối diện, ánh mắt cũng không có quá nhiều bất ngờ và nghi hoặc, thậm chí còn lóe lên một tia sáng tỏ.
Phú nhị đại lúc này mới tỉ mỉ đánh giá chàng thiếu niên trước mặt.
Ban đầu hắn chỉ nghĩ anh là một người bình thường, cho nên ánh mắt cơ bản đều đặt trên khuôn mặt của Lương Quyết Thành. Lần này, sự chú ý của hắn lại tập trung lên một thân đồ hiệu cao cấp trên người anh.
Trên người Lương Quyết Thành là áo sơ mi trắng và quần bò, cùng với áo khoác tùy ý vắt ở bên cạnh, cùng là người trong giới, nhìn kỹ một chút liền có thể nhận ra được mấy món đồ này có giá trị không nhỏ.
Người trước mặt cũng là một tiểu công tử nhà giàu?
“Ai nha, em trai này, thì ra đều là người một nhà cả?” Phú nhị đại thu tay, không tiếp tục sán lại nữa, thái độ cũng đoan chính hơn nhiều.
Bọn họ cũng phải nghĩ cách đáp lên quan hệ với các tiểu thiếu gia như vậy, thế mới có thể có một vòng quan hệ cho chính mình.
Lương Quyết Thành không đáp lại.
Khi nhìn thấy những người này, anh liền biết là do ai kêu đến.
Lương Quyết Thành nắm chặt di động, hẳn là Tiễn Ý Ý cũng thông qua phương thức kia biết anh đang ở đây.
Anh rũ mắt.
Cô có ý gì?
Nói với anh những lời tuyệt tình như vậy, lại không buông bỏ được anh. Tối muộn rồi còn không ngủ, lại chạy tới giám thị anh sao?
Loại hành vi này, anh nên khiển trách mới phải. Thế nhưng Lương Quyết Thành lại không thể phủ nhận… trong lòng anh bị cô an ủi đến thoải mái hơn nhiều rồi.
Khi phát hiện ra điểm tâm tư này, Lương Quyết Thành cảm thấy chính mình vô cùng khốn khổ. Làm sao anh lại có thể dễ dàng bị một động tác nhỏ của cô gái ấy làm tâm động đến thế chứ.
Cục diện này tiến hành không nổi nữa, Lương Quyết Thành cầm áo khoác đứng dậy.
“Ấy, em trai, phải đi bây giờ sao? Chúng ta cũng muốn đi, không bằng đi chung ha?”
Phú nhị đại nhanh chóng đứng dậy theo, so với biểu hiện khinh bạc vừa rồi thì hiện giờ cũng có phong phạm của một đại ca có tiếng lại có miếng hơn rồi.
Đây chính là có thân phận khác biệt thì sẽ có đãi ngộ khác biệt.
Lương Quyết Thành buông mi.
“Không cần.”
Dừng một lát, thanh âm anh lạnh nhạt vang lên: “Trong nhà còn có người đợi tôi.”
Đi vài bước ra ngoài, Lương Quyết Thành nhìn thấy một người khác. Trong tay nam nhân đó còn cầm một cái di động, di động đang ở ra giao diện quay video, trong đám người ầm ĩ, Lương Quyết Thành lại có thể nghe thấy thanh âm của Tiễn Ý Ý.
“Cậu ấy có uống rượu không?”
Nam nhân kia cũng không rõ cho lắm, ấp a ấp úng trả lời: “… Không xác định.”
Bước chân Lương Quyết Thành dừng lại, động tác thả chậm một chút.
Đây cơ hồ là theo bản năng, chứ anh cũng không biết mình tại sao lại phải làm thế nữa.
Hai nam nhân kia nhanh chóng mang Lương Quyết Thành quay về trên xe.
Rạng sáng một, hai giờ, trên đường cũng chẳng có nhiều xe, người cũng thưa thớt. Hai người ngắt phát sóng trực tiếp, đưa Lương Quyết Thành trở lại nhà Tiễn Ý Ý.
Đại tiểu thư cùng tiểu cô gia* xảy ra chút chuyện gì không phải là điều mà bọn họ nên hỏi. Không ngại đêm khuya chạy qua chạy lại, hai người hớn hở, vui tươi đưa Lương Quyết Thành quay lại tiểu khu, xác định là người đã an toàn lên trên mới nhắn tin cho Tiễn Ý Ý, sau đó giải tán.
* Cô gia là cách gọi của người làm đối với chồng của tiểu thư nhà mình.
Tiễn Ý Ý vẫn đang một mực chờ đợi.
Cô vừa chờ vừa suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Hai tháng trước, Lương Quyết Thành bị cô kéo lên cùng một chiếc thuyền, trở thành tấm gỗ của cô, trở thành một người bạn tốt nhất của cô.
Tuy rằng anh không cảm thấy vậy, thế nhưng khoảng thời gian hai người sống chung cũng sẽ có một chút tình cảm sâu sắc. Bây giờ dù có thành loại quan hệ nào đi chăng nữa, anh cũng không còn là một nhân vật “lạnh như băng” như lúc trước Tiễn Ý Ý nghĩ nữa rồi.
Anh là người bình thường, cũng sẽ tức giận, sẽ cười, cũng sẽ nhẹ nhàng kêu tên của cô.
Tiễn Ý Ý lãnh tĩnh lật cuốn sổ nhỏ, ở trên đó ghi xuống vài dòng chữ.
Lương Quyết Thành là người cô muốn bảo vệ, không chỉ là hiện tại mà còn cả sau này nữa.
Chuyện của Diêu gia, cô sẽ nghĩ cách để anh không dính vào nguy hiểm. Mẹ Lương cũng vậy, Lương Nguyệt Ninh cũng thế, hai người đều là người quen của cô, cũng đều là người mà cô coi là người thân. Cô nhất định sẽ bảo vệ họ thật tốt, sẽ không để Diêu gia có thể thừa cơ hội đẩy Lương Quyết Thành đi lên con đường kia một lần nữa.
Kịch bản có thể làm thế nào được chứ, ai thích đi theo nó thì cứ đi, dù sao Tiễn Ý Ý cô sẽ không đi, người bên cạnh cô cũng sẽ không đi.
Còn có chính là cô cùng Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành thích cô, muốn cùng cô tiến tới quan hệ hôn nhân. Vấn đề này cô chỉ có thể nói với Lương Quyết Thành, để anh nghĩ cho rõ ràng, chuyện sau đó cô cũng không biết làm thế nào.
Quan hệ tiền tài.
Quan hệ giữa hai người ngay từ đầu chính là cô bỏ tiền ra để Lương Quyết Thành đóng giả làm bạn trai cô, ngụy trang trước mặt người nhà Tiễn gia, để cha mẹ Tiễn cảm thấy hai người bọn họ là thật lòng yêu nhau, từ đó không còn can thiệp vào hôn nhân của Tiễn Ý Ý nữa.
Cô vẫn luôn đi theo cái phương hướng này, thế nhưng Lương Quyết Thành lại đi lệch khỏi nó.
Tiễn Ý Ý đánh dấu lại một bút.
Hiện tại xem ra, cha mẹ Tiễn và cô đến cùng đã triệt để tách ra, không nhất định sẽ còn lượn lờ ở trước mặt cô, mật dày nói chuyện muốn cô đính hôn với ai nữa.
Như vậy thì sau đó, mục đích của việc giả làm tình nhân này cũng không còn.
Nói cách khác, quan hệ tiền bạc giữa hai người bọn họ… có thể kết thúc rồi.
Kỳ hạn một năm.
Không nghĩ đến bọn họ chỉ dùng có hai tháng.
Tiễn Ý Ý lấy ra một tờ giấy, ở mặt trên viết xuống.
Lương Quyết Thành tránh mặt cô, nhất định là vì không muốn nhìn thấy cô nữa. Cô cũng phải tôn trọng lựa chọn của anh, hôm nay chỉ là do ngoài ý muốn mà thôi, cô không biết cũng liền bỏ qua, nếu biết… cô là bạn bè của anh, vô luận như thế nào cũng phải ra tay bảo vệ bạn thân của mình.
Nếu Lương Quyết Thành không nhận thức rõ được thân phận bạn thân này, thì bọn họ vẫn là quan hệ tiền tài, chỉ đơn giản là kim chủ bảo vệ người mình bao nuôi mà thôi, cũng không phải cái gì to tát.
Còn nếu anh không muốn, anh có thể tự do lựa chọn ngưng hợp tác, lấy thù lao của mình, mỗi người đi một ngả hay vẫn tiếp tục làm bạn, đó là tùy anh.
Nhưng Tiễn Ý Ý đoán là Lương Quyết Thành chắc chắn sẽ rời đi.
Loại chuyện này đối với nhân vật phản diện mà nói là chuyện rất mất mặt, khẳng định anh rất chú trọng về phương diện này. Chuyện này xảy ra với cô và anh, anh khẳng định sẽ tránh cô càng xa càng tốt.
Nói vậy, có nên điều chỉnh chuyện ở trường một chút hay không? Sẽ không cần phải chuyển trường, quá gắt gao rồi, thành tích của cô bây giờ cũng đã có thể xếp đến top 100 của trường, chuyển sang ban hai hay ban ba đều có thể. Cô không ở trước mặt Lương Quyết Thành nữa, có phải anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn không?
Bút trên tay Tiễn Ý Ý xoay một vòng, rất nhanh liền viết xuống không ít chữ.
Quyền lựa chọn là ở trong tay Lương Quyết Thành, cô đã liệt kê ra đầy đủ khả năng để cho anh lựa chọn rồi.
Kéo anh cùng xuống nước với mình, Tiễn Ý Ý cảm thấy rất hối hận.
Rạng sáng hai giờ rưỡi, Lương Quyết Thành trở lại.
Anh mặc áo khoác đứng ở cửa.
Mật mã khóa vẫn như cũ, thế nhưng anh chỉ nhìn chằm chằm nó, không động.
Lúc ấy anh thu thập đồ đạc của mình liền xoay người rời đi, tâm trạng như tro tàn, chưa từng nghĩ tới mình sẽ quay về nơi này.
Thế nhưng hiện tại trong đầu Lương Quyết Thành không nghĩ tới việc đó. Phản ứng đầu tiên của anh là, nếu mật mã được cô sửa lại, anh phải làm sao?
Lương Quyết Thành đứng ở đó nửa ngày, ngón tay đều không nâng nổi.
Tiễn Ý Ý nhận được tin nhắn của hai người kia, biết anh đã lên đến nơi.
Cô ở phòng khách đợi mấy phút, cũng không nhìn thấy Lương Quyết Thành tiến vào. Không biết nghĩ tới điều gì, Tiễn Ý Ý nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa, Lương Quyết Thành dựa vào tường, cúi đầu, trầm mặc đứng đó giống như một bức tượng.
“Về rồi.”
Tiễn Ý Ý cũng không nói thêm gì nữa, nhường qua một bên.
Sự rối rắm của Lương Quyết Thành cứ như vậy mà bị Tiễn Ý Ý phá vỡ.
Anh ngẩng đầu.
Tiễn Ý Ý khoác ở bên ngoài quần áo ngủ một cái áo mỏng, tóc dài tùy ý buộc gọn ở một bên, ánh mắt nhìn anh vẫn như cũ.
Giống như buổi tối hôm đó chưa từng phát sinh chuyện kia, quan hệ của hai người vẫn rất tốt.
Thế nhưng không phải.
Lúc tầm mắt quét qua hai má Tiễn Ý Ý, nhìn thấy phòng khách đằng sau còn dư lại mấy sợi tơ hồng trên trần nhà, nó nói cho anh biết, tất cả đều là sự thật.
Lương Quyết Thành trầm mặc đi vào bên trong.
Tiễn Ý Ý sớm đã chuẩn bị hai ly nước ấm.
Thời tiết tháng 12, tối khuya là lúc lạnh lẽo nhất.
Anh mặc một kiện quần áo đơn bạc, đi vài bước cũng khiến cô cảm thấy lạnh.
Lương Quyết Thành trầm mặc.
Tiễn Ý Ý thấy thời gian quá muộn rồi, thấp giọng nói: “Cậu đi nghỉ trước đi, hôm nay muộn rồi.”
Ở lại, ở lại nhà cô?
“Tôi là cái gì của cậu, vì sao lại ở trong nhà cậu?”
Mặt Lương Quyết Thành không chút thay đổi hỏi.
Tiễn Ý Ý bị hỏi như vậy, có chút bất đắc dĩ.
Cô hiểu ý tứ của anh, thậm chí biết anh đang muốn nghe cái gì. Thế nhưng hiện tại, Tiễn Ý Ý bất giác phát hiện ra, cô với còn có mối quan hệ thứ hai. Nói ra những lời đó khẳng định sẽ khiến anh cảm thấy bị tổn thương. Cô đem người kéo về nhà cũng không phải vì để anh mất hứng.
Không nói cũng không được, cô không nói, để tự anh suy nghĩ miên man cũng không được.
“Cậu là người tớ bao nuôi.” Tiễn Ý Ý là lần đầu tiên nói ra loại lời này với anh, tàn nhẫn, nhưng lại là sự thật.
Hô hấp Lương Quyết Thành bị kiềm hãm.
A, đúng vậy, anh nhận thẻ của cô, là người cô bao nuôi.
Lúc hai người bọn họ ở chung, Tiễn Ý Ý chưa từng nhắc tới chuyện này, thậm chí lúc đối mặt với anh, cô còn như là một tiểu nha đầu vẫn còn cần anh chiếu cố. Điều đó làm cho anh cảm thấy, giữa mình và Tiễn Ý Ý, anh vẫn chiếm vai trò chủ đạo.
Nhưng ngay từ đầu lại không phải vậy.
Tiễn Ý Ý là dùng tiền để mua anh.
Chỉ thế thôi.
Lương Quyết Thành trầm mặc một lát.
“Tôi hiểu rồi.”
Anh nhìn Tiễn Ý Ý một cái, quay về gian phòng mà một tuần qua anh không ở đó.
Tiễn Ý Ý lúc này mới phát hiện, cô khẩn trương đến mức hô hấp đều dừng lại. Nhìn theo bóng dáng anh trở về phòng, cô từng ngụm từng ngụm thở gấp, tờ giấy nhỏ nắm trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Phòng khách chỉ còn một mình cô, Tiễn Ý Ý đứng ở đó, cảm giác cùng một tuần nay đều không giống.
Chẳng qua là trong phòng có thêm một người, hơn nữa người này còn nhìn không thấy.
Thế nhưng loại cảm giác an lòng kia, là kiên định.
Tiễn Ý Ý trầm mặc hồi lâu, nắm tờ giấy nhỏ dán trên cửa phòng Lương Quyết Thành.
Buổi sáng, trời còn chưa sáng, Tiễn Ý Ý cơ hồ chỉ ngủ có hai, ba tiếng. Chống đỡ cơn buồn ngủ, dưới sự thúc dục của cái đồng hồ báo thức, bò dậy.
Dì giúp việc vẫn chưa có tới, giày của Lương Quyết Thành vẫn ở trước cửa. Anh vẫn chưa đi.
Tiễn Ý Ý nhẹ nhàng thở ra.
Cô ôm gối ôm cuộn tròn trên sofa, chờ Lương Quyết Thành ra.
Tối qua quá muộn, hôm nay quyết định sẽ đem chuyện kia nói ra, để Lương Quyết Thành có lựa chọn.
Chỉ ngủ được hai, ba tiếng đối với người có chất lượng giấc ngủ tốt như Tiễn Ý Ý mà nói là hoàn toàn không đủ. Cô híp híp mắt, gật gù một lúc, vẫn là sau khi dì giúp việc tới gọi mới tỉnh hẳn.
Tiễn Ý Ý vừa động, thảm nhỏ trên người liền rơi xuống đất.
Cô xoa mắt: “Cậu ấy đâu?”
Dì giúp việc biết Tiễn Ý Ý hỏi ai.
“A, Tiểu Lương về rồi sao? Dì có nhìn thấy ai đâu.”
Dì giúp việc nhặt thảm lên, nhìn nhìn: “Xem ra đã trở lại rồi đi, cái thảm này không phải ở trong phòng nó sao.”
Tiễn Ý Ý ôm thảm nhỏ, nhìn chằm chằm phòng dành cho khách mở ra, bên trong trống không, có chút tư vị.
Cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.
Thế nhưng Tiễn Ý Ý không nhìn thấy tờ giấy nhỏ cô dán trước cửa phòng anh.
Lương Quyết Thành lấy đi rồi.
Anh đem tờ giấy đó thu lại, cất vào trong túi đeo lưng của mình.
Tiểu nha đầu của anh, thời điểm lòng dạ ác động thì thực sự rất độc. Thế nhưng thời điểm mềm lòng thì y như một đoàn bông, nhìn thế nào cũng đều là một mảnh mềm mại.
Cô như vậy, làm cho anh không có biện pháp làm một số chuyện anh muốn làm.
Còn không bằng trốn tránh đi.
Anh trốn tránh, ít nhất còn có thể khiến cho lòng mình thoải mái hơn một chút.
Tối qua chỉ nhìn cô có vài lần mà khiến cho tâm lý anh xây dựng mấy ngày qua thiếu chút nữa liền sụp đổ hoàn toàn.
Nếu còn tiếp tục như vậy, ba chữ “Tiễn Ý Ý” đến bao giờ mới đào ra khỏi tim anh đây?
Lương Quyết Thành vẫn không tới trường, kì thi tháng 12 như thường lệ, anh lại không tới thi.
Lúc này, trong trường đã có một ít tin đồn.
Lương Quyết Thành luôn không đến lớp thế nhưng mỗi ngày đều sẽ đưa Tiễn Ý Ý tới trường mỗi sáng, sau đó buổi chiều tan học sẽ tới đón cô. Thế mà đã hơn nửa tháng rồi, Lương Quyết Thành chẳng thấy tăm hơi đâu cả, Tiễn Ý Ý vẫn là từ đầu tới cuối đều một mình đi, một mình về, nhiều nhất thì có thêm Tô Á Na ở bên cạnh.
Ban đầu, ở trong nhóm chat của trường, có người tựa như nói giỡn một câu.
[Đôi tình nhân của ban 11 kia có phải chia tay rồi hay không?]
Mặc dù không chỉ mặt gọi tên, thế nhưng mọi người đều biết, “đôi tình nhân” kia là chỉ ai.
Ngay từ đầu cũng không có người nào dám phụ họa, thế nhưng đợi vài ngày sau, tất cả mọi người đều chú ý tới tất cả thời điểm, bên cạnh Tiễn Ý Ý đều chỉ có một mình, cô thậm chí còn không nhắc tới Lương Quyết Thành, cứ như vậy, tin đồn đại kia càng ngày càng khuếch tán ra.
Không ít người đều âm thầm suy đoán, Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành có phải chia tay rồi hay không.
Cũng không biết là giáo bá đá đại tiểu thư, hay là đại tiểu thư bỏ rơi giáo bá đây.
Tóm lại, bọn họ khẳng định đã chia tay.
Cái tin đồn này cũng đã đến tai những người biết chuyện.
Bọn Tô Á Na cũng biết.
Tại Tiếu với Chu Tam cũng lâu rồi không gặp qua Lương Quyết Thành. Dựa vào tín nhiệm đối với đại ca của mình, họ chỉ nghĩ là anh đi làm cái gì đó, đối với tình cảm của Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành đều không tỏ vẻ gì là hai người họ đã chia tay cả. Dù có tách ra cũng sẽ nhanh chóng thành lại một đôi mà thôi.
Tô Á Na lại vô cùng lo lắng.
Dù sao cũng là người thân cận nhất bên cạnh Tiễn Ý Ý, cô ấy có thể biết rõ trạng thái của cô.
Mấy ngày nay Lương Quyết Thành không ở đây, cô ấy có hỏi qua, thế nhưng sau này phát hiện Tiễn Ý Ý không muốn nói, cho nên cũng không có hỏi lại nữa.
Thế nhưng ước chừng cô ấy có thể cảm giác được, quan hệ của Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành thực sự xảy ra vấn đề.
Hiện tại tin tức bọn họ chia tay đã truyền đi khắp “năm châu bốn bể”, Tô Á Na vào giờ tự học ghé vào trên bàn Tiễn Ý Ý, thăm dò: “Nhiều người nói cậu với Lương ca chia tay, tớ nói làm sao có thể chứ, các cậu tốt như vậy mà.”
Tay đang lật sách của Tiễn Ý Ý ngừng một lát, không nói gì, lại đem quyển đề lật ra, bình tĩnh ngẩng đầu: “Có muốn làm bài chung không?”
Tô Á Na cứng ngắc một cái.
Cô ấy hiểu ý tứ của Tiễn Ý Ý.
Cô không trả lời, lại chuyển đề tài như vậy, ít nhất cho thấy Lương Quyết Thành và Tiễn Ý Ý, thật sự có thể đã chia tay rồi.
Tô Á Na cẩn thận quan sát Tiễn Ý Ý một chút, cũng không dám nói nhiều thêm nữa, nhanh chóng vùi đầu làm bài với Tiễn Ý Ý.
Mà Tiễn Ý Ý cũng không có tâm tư làm bài.
Cô cầm bút, ngẩn người.
Trước kia Lương Quyết Thành soạn đề thi cho cô, trong lòng cô đều có một ngọn lửa bùng cháy muốn khát khao đi giải cái đề đó.
Lương Quyết Thành tùy tay đưa cho cô một cái đề, cô có thể ôm nó lăn qua lộn lại giải cả nửa ngày, thậm chí còn ở bên trong phát hiện một số vấn đề thú vị, đó đều là Lương Quyết Thành tự làm, đều phù hợp với trình độ của cô.
Không chỉ đơn giản như thế, trừ bài tập, còn có rất nhiều chuyện từ sau khi anh rời đi trở nên đần độn, vô vị. Nửa tháng này Tiễn Ý Ý đều vô tri vô giác, cũng không biết mình đang làm cái gì nữa.
Là vì thói quen sao?
Tiễn Ý Ý cũng không biết.
Nhưng cô cảm thấy giống như mình đã mất đi cái gì đó, đẩy cô vào bên trong trạng thái mù mịt.
Giờ nghỉ trưa, Tiễn Ý Ý quay lại lớp học, từ trong hộc bàn lấy ra một quyển sách.
Lạch cạch một tiếng, có gì đó rơi xuống đất.
Tiễn Ý Ý khom lưng.
Đó là một phong thư màu hồng phấn.
Mặt trên còn dán một hình trái tim.
Phản ứng đầu tiên của Tiễn Ý Ý chính là có cô bé nào đưa thư tình cho Lương Quyết Thành, lại đưa nhầm chỗ bỏ vào trong ngăn bàn của cô.
Lúc phát hiện ra điểm này, tâm trạng Tiễn Ý Ý không tốt lắm.
Cô mím môi, chần chờ hồi lâu mới đem bức thư màu hồng kia nhặt lên.
Để ở trên bàn của anh sao?
Tiễn Ý Ý nắm chặt nó, vừa giơ lên liền phát hiện chữ trên bức thư lại là “Gửi Tiễn Ý Ý”.
Cái này là cho cô?
Lúc phát hiện điểm này, Tiễn Ý Ý lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thật giống như, không phải việc khó gì.
Nhưng là ngay sau đó, Tiễn Ý Ý liền cao hứng không nổi.
Tại Tiếu chỉ sợ là thiên hạ không loạn, vừa nhìn thấy thư tình trên tay cô liền chụp lấy một bức.
“Chị dâu nhỏ, chị cũng không thể thừa dịp Lương ca của chúng ta không ở đây liền nạp thêm một nhị phòng* a.”
* Kiểu chồng hai ấy.
Tại Tiếu vẫn còn đang nói đùa, Tiễn Ý Ý mở mắt trừng trừng nhìn hắn ta đem tấm ảnh đó gửi cho Lương Quyết Thành, còn thêm một tin nhắn thoại.
“Lương ca! Anh không mau trở về đi! Còn không trở về, người ta đều nghĩ là anh với chị dâu nhỏ chia tay rồi đây này, còn có người muốn đào góc tường nữa!”
Tiễn Ý Ý xấu hổ, đem phong thư còn nguyên đặt ở đó, không mở ra.
Cô vốn cho rằng Lương Quyết Thành có nghe thấy cũng xem như không nghe.
Không nghĩ đến trước tiết cuối cùng, anh lại đeo balo xuất hiện.
Mặt anh không chút thay đổi từ cửa sau đi tới chỗ ngồi của mình.
“Lương ca về rồi?”
Tại Tiếu cười hề hề.
Khóe miệng Lương Quyết Thành hơi mím mím.
“Còn không trở về, có người xem như tôi đã chết rồi.”
– ———-
Tác giả có lời muốn nói: hắc hắc hắc!
Editor: Dạo này kiểm tra đập cho mình không ngóc đầu lên được! Cầu an ủi~ Cầu xoa xoa~
Bình luận