Beta: Tịnh Nghiên
– ———————————————–
Hai tuần nay Lương Quyết Thành đều không tới trường, thế nhưng là đối với động thái của trường vẫn nắm rất rõ. Chủ yếu là nhờ vào con đường tình báo tới từ Tại Tiếu với Chu Tam.
Anh đang suy xét một vấn đề. Từ lúc Tiễn Ý Ý dán ở trên cửa phòng anh tờ giấy đó, anh đã nhìn ra vài phần thái độ của cô.
Tiễn Ý Ý cảm thấy áy náy với anh, có chút chột dạ muốn đem chuyện của hai người xử lí thật tốt. Mặt khác, cô lại cảm thấy mình không sai, cục diện này khiến cho cô sứt đầu mẻ trán, xuất phát từ quan hệ của hai người, cô đối với Lương Quyết Thành hẳn là phải có trách nhiệm.
Lương Quyết Thành vừa tròn 18 tuổi, trên pháp luật mà nói, anh đã là người trưởng thành. Anh đối với chính mình phải có trách nhiệm, người khác không có trách nhiệm gì với anh cả. Thế nhưng nữ sinh nhỏ tuổi hơn so với anh này lại dốc sức đem gánh nặng của anh đặt ở trên đầu vai của mình. Mấy tờ giấy nhỏ cộng lại cho anh mấy lựa chọn, tương lai, sự tình như thế nào đều an bài rõ ràng, giống như cô muốn đối với nhân sinh của anh phụ trách đến cùng.
Theo Lương Quyết Thành, đây là cô muốn phiết thanh quan hệ với anh.
Vốn nên là như vậy. Đi nhầm phương hướng nên đẩy về quỹ đạo ban đầu của nó, đây mới là điều người bình thường nên làm. Không sai. Thế nhưng Lương Quyết Thành lại không cam lòng.
Người cũng đã thích, yêu đương thì cũng làm rồi, hiện tại bảo anh đó là giả, Lương Quyết Thành vẫn chưa thể tiếp thu được.
Anh dùng gần một tháng để điều chỉnh lại tâm tình của bản thân, trên cơ bản là đã khôi phục được kha khá rồi. Thế mà lúc này lại nhận được tin nhắn WeChat từ Tại Tiếu.
Bức thư màu hồng phấn, trên đó viết tên của Tiễn Ý Ý, vừa nhìn cũng biết là kiểu mẫu thường thấy của mấy bức thư tình của học sinh cấp ba.
Trước sinh nhật anh cũng từng có người viết thư tình cho cô.
Những người này, đều cho rằng anh đã chết rồi sao?
Người còn ở trong mắt của Lương Quyết Thành, không ai dám mơ ước tới cả.
Lương Quyết Thành nhăn mặt thu thập một cái balo trống không, vội vàng chạy tới trường học.
Thế nhưng khi ngồi xuống bên cạnh Tiễn Ý Ý, anh lại không dám nhìn cô dù chỉ một cái.
Sợ rằng tâm lý mình vất vả xây dựng một tháng qua, cứ như vậy tan rã.
Tin tức anh với Tiễn Ý Ý chia tay lan truyền mấy ngày qua trong trường, anh cũng biết.
Chia tay?
Khóe miệng Lương Quyết Thành mang theo một tia lạnh giá.
Chưa ai nói đâu, từ bao giờ hai người chia tay rồi?
Tại Tiếu cũng gần một tháng rồi không nhìn thấy Lương Quyết Thành, vừa nhìn thấy người, tổng cảm thấy có chút không đúng; thử thăm dò hỏi: “Lương ca, nhìn cậu như kiểu… gầy đi phải không?”
Tiễn Ý Ý lập tức quay đầu qua.
Nam sinh ngồi cùng bàn với cô đã lâu rồi không thấy mặt.
Lúc trước thấy qua căn bản là không có cảm giác gì, thế nhưng thình lình tách ra hơn một tháng, cảm thấy đối phương ở chỗ mình không thể nhìn thấy có biến hóa rất lớn.
Anh đích xác rất gầy.
Tiễn Ý Ý chỉ ghé mắt nhìn mà cũng có thể cảm giác rõ rệt là anh rất gầy.
Cô trầm mặc cúi đầu, ở trên sách bài tập tùy tiện vẽ bậy vài nét.
Vị trí bên cạnh suốt một tháng qua cuối cùng cũng có người ngồi, cái này khiến Tiễn Ý Ý có một loại cảm giác khẩn trương xa lạ.
Cô cũng không biết mình đang khẩn trương cái gì.
Tan học, Tiễn Ý Ý đứng dậy, Lương Quyết Thành bên cạnh nằm hai tiết cũng nhấc balo lên, đi theo phía sau Tiễn Ý Ý.
Tô Á Na vừa mới bước trước nửa bước, đột nhiên dừng lại nhìn, thấy Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành cùng nhau rời đi.
Giữa hai người họ giống như xuất hiện một vài vấn đề, khó có được một người chủ động cúi đầu. Cô không nên đi quấy rầy thời gian của họ thì hơn, hi vọng hai người có thể hảo hảo nói cho rõ ràng.
Lương Quyết Thành không đi xe đạp, Lưu thúc cũng chưa tới đón Tiễn Ý Ý.
Tháng 12, đầu đường đã có rất nhiều người tan học đứng ở đó, đều là bộ dáng áo lông thật dày, chỉ hận không thể đem mình giấu ở trong chăn lông khi đi ra đường vậy.
Bên ngoài đồng phục học sinh của Tiễn Ý Ý là một cái áo khoác lông màu trắng.
Cô buộc tóc kiểu hoàn tử, trên cổ cuốn một vòng khăn thật dày.
Lương Quyết Thành bên cạnh xách cặp, vẫn mặc một bộ áo gió ngắn đơn bạc, chân vừa thon vừa dài, vừa nhìn liền biết chỉ mặc phong phanh một cái quần bò.
Anh không lạnh sao?
Đầu óc Tiễn Ý Ý rối bời.
Quần áo mùa đông cô mua cho anh nhiều lắm mà.
Cô biết anh về nhà cũ Lương gia ở cho nên nhân lúc anh không có ở đó, sai người đem các loại quần áo mùa đông, áo lông tới cho anh giữ ấm.
Cô căn bản còn tưởng rằng Lương Quyết Thành chỉ là không mua quần áo cho mình, sau này phát hiện, cho dù là mùa đông đi chăng nữa, anh chỉ mặc một kiện áo khoác mỏng manh, khác biệt hẳn với cô, anh không hề sợ lạnh.
Từ trường học cho tới tiểu khu cần nửa tiếng đi bộ; trước đó hai người đều chọn để Lưu thúc lái xe đưa đi, nếu không thì cũng là ung dung chạy bộ về. Chưa từng có thời điểm nào mà cả hai lại bình thản tản bộ trở về như vậy.
Con đường hai bên sau giờ tan học toàn bộ đều là đồ ăn vặt.
Cái gì mà bạch tuộc viên Oden nướng tinh bột Crepes, thức ăn vặt đặt ở nửa con phố, đi tới đi lui đều là học sinh, trong tay không phải khoai tây chiên thì chính là thịt xiên nướng.
Tiễn Ý Ý rất ít khi ăn quán vỉa hè, thế nhưng hôm nay nhìn thấy nam sinh trầm mặc không nói gì bên cạnh mình, cô lại cố gắng phát triển bầu không khí.
“Có muốn ăn gì không?”
Lương Quyết Thành: “Cậu muốn ăn gì, tôi đi mua.”
Anh vẫn giống như trước đây, chủ động chiếu cố Tiễn Ý Ý thỏa đáng.
Hai bên đường đầy rẫy quán ăn vặt, Tiễn Ý Ý tùy tay chỉ một cái, là quầy hàng takoyaki.
Lương Quyết Thành đeo balo đi xếp hàng.
Loại đồ ăn vặt này hầu như chỉ có nữ sinh thích ăn, người xếp hàng cơ hồ đều là nữ cho nên ngẫu nhiên có hai nam sinh đứng trong đó thì đều là giúp bạn gái mình xếp hàng.
Lương Quyết Thành xuất hiện trong hàng ngũ làm các học sinh Nhất Trung đều lặng lẽ đánh giá, sau khi nhận ra liền bàn luận xôn xao.
“Lương Quyết Thành của lớp 11?”
“Không phải nói anh ấy không tới trường học sao?”
“Tớ nghe nói anh ấy với Tiễn Ý Ý chia tay rồi.”
“Tiễn Ý Ý có phải cái chị mặc áo trắng bên cạnh kia hay không?”
“Vẫn là không chia tay à? Hai người rõ ràng vẫn ở cùng nhau còn gì.”
Lương Quyết Thành nhìn không chớp mắt, cầm bạch tuộc viên xong liền đưa cho Tiễn Ý Ý đứng chờ ở một bên.
Một hộp bạch tuộc viên có hai cái que, Tiễn Ý Ý đưa cho Lương Quyết Thành một cái.
Anh đứng im không động.
Anh không thích ăn mấy thứ này, thế nhưng khi nhìn thấy Tiễn Ý Ý chọc một miếng đưa lên miệng ăn đến thơm ngọt, tự dưng cảm thấy có thể cũng rất ngon.
Tiễn Ý Ý cầm trên tay ăn, phát một đoạn nhạc.
“Mùa đông cũng có cái hay của nó, ăn lẩu là một hạnh phúc trần gian. Lại nói, sắp tới là sinh nhật Na Na rồi, cô ấy muốn mời chúng ta cùng đi ăn lẩu đó.”
Lương Quyết Thành không đáp.
Tiễn Ý Ý nỗ lực hai lần, không khí vẫn vô cùng cứng ngắc, cô cũng không có nhẫn nại để dụ dỗ như vậy.
Thậm chí sau khi cố gắng tạo bầu không khó đến hai lần, cả hai đều không được Lương Quyết Thành đáp lại, Tiễn Ý Ý liền có loại cảm giác mặt nóng dán mông lạnh.
Cô không nói gì, có chút tức giận.
Lương Quyết Thành mặc dù trầm mặc nhưng vẫn đang nghe Tiễn Ý Ý nói chuyện.
Đã lâu rồi không nghe thấy thanh âm của cô gái nhỏ, bất luận cô nói cái gì anh đều cảm thấy êm tai. Hơn nữa anh có thể cảm giác được, Tiễn Ý Ý đang dỗ anh. Cảm giác được dỗ dành thật tốt, giống như là anh ở trong chuyện này chưa từng sai lầm vậy.
Thế nhưng đột nhiên cô lại dừng lại.
Lương Quyết Thành nhịn không được cúi đầu nhìn Tiễn Ý Ý.
Mặt cô không chút thay đổi, bạch tuộc viên trong tay cũng không ăn, đơn thuần chỉ nhìn gò má thôi cũng có thể thấy được, cô đang tức giận.
Đang êm đẹp, tại sao lại tức giận rồi?
Lương Quyết Thành không biết cô đang làm sao, thế nhưng trực giác nói cho anh biết, nếu như làm không tốt, Tiễn Ý Ý thực sự sẽ không để ý đến anh nữa.
“… Đi thôi.”
Lương Quyết Thành thấp giọng nói.
Tiễn Ý Ý còn đang hờn dỗi, Lương Quyết Thành thình lình trả lời vấn đề trước đó của cô, làm cô cũng quên mất trước đó mình đã nói cái gì.
Cô nhăn mặt, đối với câu trả lời của anh không hề hài lòng chút nào.
Bầu không khí giữa hai người so với lúc nãy còn cứng ngắc hơn.
Trở về tiểu khu, Lương Quyết Thành không vào, đứng ở cửa nhìn Tiễn Ý Ý mở cửa, cầm balo xoay người rời đi.
Cánh cửa này đối với anh mà nói chính là danh không chính ngôn không thuận, hiện tại anh không thể vào.
Sau khi công bố thành tích thi của tháng 12, Tiễn Ý Ý thi lên tới top 2, gần với tên của Nhâm Kha. Dùng 630 điểm, hoàn hào đứng vào trong top 80 của trường.
Số lần Lương Quyết Thành đến trường rất ít, thậm chí chỉ đến vào lúc đưa đón Tiễn Ý Ý đi học và tan học. Đưa đón thì cũng chỉ là đứng ở cửa chờ, tan học thì đứng ở cổng trường chờ. Sau khi đưa cô về nhà liền đi, từ trước đến nay cũng không hề ở lại.
Tin tức hai người chia tay sắp không trụ nổi nữa rồi.
Người bên cạnh đối với cặp tình nhân ngọt ngào này chiến tranh lạnh cũng biết ít nhiều, cũng lặng lẽ ngậm miệng không dám nói ra.
Sinh nhật của Tô Á Na chuẩn bị một nồi lẩu. Vị trí ngồi của sáu người được mời cùng với trước đó không giống lắm. Nhâm Kha ngồi với Chu Tam, Tô Á Na ngồi với Tại Tiếu, còn lại hai vị trí là để dành cho Lương Quyết Thành với Tiễn Ý Ý.
Trước đó đã nói qua với Lương Quyết Thành, Tiễn Ý Ý cũng chẳng biết là anh có đến hay không.
Chung quy bây giờ, Lương Quyết Thành đều muốn lạnh nhạt đối với tất cả mọi người rồi.
Nhân viên phục vụ đã mang nồi lẩu sôi tới, vị trí bên cạnh Tiễn Ý Ý vẫn trống không.
“Để tớ gọi điện thoại cho Lương ca?”
Chu Tam lôi di động ra, chưa kịp ấn gọi thì cửa phòng đã bị đẩy vào.
Lương Quyết Thành mặc một thân áo gió, trong tay cầm một hộp quà được đóng gói, mang theo gió lạnh bên ngoài đi tới.
“Đến muộn.”
Anh đưa quà cho Tô Á Na: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn!” Tô Á Na thụ sủng nhược kinh đứng lên nhận quà, mau để cho anh nhập tọa.
Vị trí trống chỉ có bên cạnh Tiễn Ý Ý, Lương Quyết Thành kéo ghế ra an vị ngồi xuống.
Nồi lẩu sáu người hoàn toàn dựa vào Tại Tiếu với Chu Tam để duy trì bầu không khí sôi nổi. Có sáu người thì hết bốn người đều xảy ra vấn đề, điều này làm cho Chu Tam với Tại Tiếu có chút thảm.
Ăn được một nửa, Tiễn Ý Ý với Tô Á Na đi vệ sinh, thừa dịp không có hai người, Tại Tiếu sán tới ôm cánh tay Lương Quyết Thành: “Ca ca của em, mau lại đây em nói cái này cho nghe.”
Quán lẩu rất đông, Tại Tiếu vất vả lắm mởi tìm được một lối thoát hiểm không có người ở bên cạnh, sầu mi khổ kiểm: “Ca này, anh với chị dâu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế? Thời gian dài như vậy, bọn em đều chẳng dám hỏi. Thế nhưng hiện tại nhìn hai người có vẻ như không phải gặp vấn đề nhỏ đâu nha. Hai người đây là muốn chia tay thật sao?”
Lương Quyết Thành trầm mặc nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nửa ngày sau anh mới thản nhiên nói: “Quyền quyết định không ở trong tay tôi.”
Tại Tiếu vừa nghe, đây không phải là còn có hi vọng sao!
Ít nhất thì thái độ của Lương Quyết Thành vẫn rất rõ rệt, anh không nghĩ sẽ chia tay dễ dàng như thế.
Chẳng lẽ là Tiễn Ý Ý bỏ anh sao?
Cũng không đúng, nhìn tâm tư Tiễn Ý Ý chuẩn bị sinh nhật cho Lương Quyết Thành mà xem, nhìn thế nào cũng không giống một người nhất đao lưỡng đoạn*.
* Ý chỉ một phát đoạn tuyệt quan hệ luôn.
“Lương ca, thái độ bây giờ của anh là vẫn còn có thể tiếp tục sao? Vậy anh còn cứng rắn thắt lưng làm chi?” Tại Tiếu vô cùng bức xúc, hắn dầu gì cũng quen qua không ít bạn gái, cái khác không nói, ở trên phương diện yêu đương nam nữ, thái độ hay quan hệ hắn đều hiểu.
“Anh nếu cảm thấy giữa hai người còn có thể vãn hồi thì nghe anh em khuyên một câu, nhanh chóng nhường nhịn hai câu đi.”
Lương Quyết Thành mím môi bất vi sở động.
Biết rõ đối phương không thích mình, Tiễn Ý Ý lúc ấy cũng nói đến nhẫn tâm như thế, anh cũng không phải không biết xấu hổ gấp gáp đi tìm nhục nhã.
“Cô ấy không thích tôi.”
Lúc anh nói lời này, đều mang theo không cam lòng.
Trước mặt anh em tốt, Lương Quyết Thành thậm chí không dám nói, Tiễn Ý Ý không hề thích anh, căn bản không hề. Chỉ có hơi uyển chuyển một chút mới có thể làm cho chính mình không chật vật như thế nữa.
Tại Tiếu vừa nghe, nhanh chóng nói: “Hiện tại không thích anh không có nghĩa là về sau cậu ấy sẽ không thích anh mà. Anh xem, tình cảm đều là phải bồi dưỡng ra. Hai người mới quen nhau được có mấy tháng như thế, chỉ là vì thời kỳ đầu do vài điểm nhỏ nhặt mà tách ra, rồi lại nháo đến như vậy, thế thì hai người đừng nghĩ về sau sẽ hảo hảo nói chuyện yêu đương nữa đi. Bây giờ nhá, phải đem vấn đề giải quyết ngay và luôn.”
Tại Tiếu cho ý kiến.
“Người ta là con gái, lại xuất thân là một đại tiểu thư nữa, khả năng là cái gì cũng có, cái gì cũng hơn người khác, nam sinh ưu tú bên người cũng rất nhiều… Câu này xem như em chưa nói đi!” Nhìn thấy ánh mắt âm u của Lương Quyết Thành, Tại Tiếu thức thời thu hồi lại lời vừa mới nói.
“Lại nói, đại tiểu thư quen với anh coi như rất tốt rồi. Anh nghĩ xem, đại tiểu thư muốn nói chuyện yêu đương, bên người nhiều cứ phải gọi là… Anh đừng giận đấy, em toàn nói sự thật thôi, để cho anh nhìn thấy hiện trạng rõ ràng hiện nay.”
Tại Tiếu to gan lớn mật, vì chuyện tình cảm của anh em mà không cần mạng nữa.
“Nếu anh lùi bước dễ dàng như thế, tương đương với việc đem cơ hội nhường cho người khác không phải sao? Chẳng nói đâu xa, ngay ở lớp chúng ta cũng có một Diêu Nhất Nam kia kìa. Tuy rằng không biết cả tháng nay hắn làm gì mà không tới lớp, thế nhưng em có thể cam đoan, tiểu tử này đối với Tiễn Ý Ý chính là tà tâm không chịu chết, Lương ca, anh nhìn cho rõ vào, người ta là đại thiếu gia đó, hắn cùng với đại tiểu thư của chúng ta môn đăng hộ đối như vậy, nếu anh thoái vị, người ta hẳn là sẽ thừa dịp thượng vị lên cái chỗ trống này cho coi. Lúc đó anh có hối hận cũng vô dụng rồi.”
Tại Tiếu chỉ hận không thể lắc cho Lương Quyết Thành tỉnh lại.
“Anh phải nhớ kỹ, đem người giữ lại trong lòng bàn tay để chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, đó mới là chuyện anh nên làm.”
Lương Quyết Thành nghe những lời này xong, trừng mắt nhìn.
Tại Tiếu nói… không sai.
Đích xác là bây giờ Tiễn Ý Ý không thích anh, thế nhưng lại luôn thoái nhượng đối với anh.
Cô không nỡ đối xử với anh như vậy.
Bất cứ tình cảm nào đều có ngọn nguồn của nó, ngọn nguồn này chính là để cho tình cảm từng bước phát triển. Nếu hai người có thể vượt qua được, thì có thể có khả năng nhìn thấy tương lai của cả hai rồi.
Tiễn Ý Ý luôn đối với anh có áy náy.
Người mà trước giờ luôn bình tĩnh xử lí mọi việc như cô, khi vướng vào việc của anh thì lại có bộ dáng không quả quyết chút nào.
Đây là bởi vì cô có vướng bận đối với anh.
Có vướng bận là được rồi.
Lương Quyết Thành suy nghĩ rõ ràng, biết được rốt cuộc mình muốn cái gì.
Chuyện này rất dọa người sao? Dọa người chứ, lúc ấy xấu hổ làm cho anh thiếu chút nữa đã đứng dậy bỏ đi rồi.
Thế nhưng mà một chút xấu hổ này so sánh với Tiễn Ý Ý, anh càng khát vọng Tiễn Ý Ý hơn.
Không cứu được nữa rồi.
Lương Quyết Thành nhẹ nhàng thở ra.
Không cứu được… cũng tốt, ít nhất còn có thể mở ra cho anh một con đường.
Tiễn Ý Ý với Tô Á Na rửa tay về mất khoảng ba đến năm phút. Hai người nhìn khuôn mặt hồng phác phác của đối phương trong gương, liếc nhau một cái, cũng không nói gì thêm.
Bữa lẩu hôm nay cả hai người đều xấu hổ. Nhâm Kha với Tô Á Na hình như xảy ra vấn đề, Lương Quyết Thành với Tiễn Ý Ý cũng có vấn đề, biểu hiện trên một cái bàn quá rõ ràng.
Hai nữ sinh tay trong tay trở lại phòng, Lương Quyết Thành với Tại Tiếu vẫn chưa về.
Nhâm Kha lần thi này, khi không có Lương Quyết Thành tham gia, hắn đạt được hạng nhất của lớp, xếp trong top 30. Hơn một tháng nay hắn dạy học cho ba người đều ở trong tình trạng bốc hỏa, duy chỉ có khi đối mặt với Tô Á Na, lửa cũng nghẹn lại, dù cho cô ấy có nộp lên bài tập trống trơn, hắn cũng không nói nửa câu. Nhiều nhất là đưa cô về làm lại mà thôi.
Hiện tại người duy nhất có thể cùng thảo luận đề với Nhâm Kha, chỉ có Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý tiễn bộ rất nhanh, cũng có suy nghĩ giải đề của chính mình. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cũng coi như là hóa giải xấu hổ trên bàn lẩu.
Lương Quyết Thành với Tại Tiếu quay lại.
Vẻ mặt Tại Tiếu mỏi mệt, Lương Quyết Thành lại trái ngược hẳn với cậu ta, trong ánh mắt của anh dường như có thứ gì đó.
Dư quang nơi khóe mắt của Tiễn Ý Ý đánh giá hai người, rất nhanh thu hồi tầm mắt.
Nhâm Kha đang nói đến đoạn đề hình nâng cao, trước đó Tiễn Ý Ý cũng chưa làm được, cô cắn đũa tự hỏi, Lương Quyết Thành giơ tay khoát lên phía sau ghế của cô, lười biếng nói: “Sẽ không?”
Anh biết mình đi sai chỗ nào rồi.
Anh thích Tiễn Ý Ý, Tiễn Ý Ý có thích anh hay không cũng không quan trọng.
Không phải còn có rất nhiều thời gian sao?
Tại Tiếu nói đúng.
Mặc kệ như thế nào, trước tiên cứ đem người giữ ở bên mình đã.
Lương Quyết Thành sâu sắc nhìn Tiễn Ý Ý.
“Hỏi tôi là được rồi.”
– ————
Tác giả có lời muốn nói: Lương Lương muốn vợ.
Editor: Lại sắp ngọt lại rồi~
Bình luận