Năm nay, cũng không biết có phải phần mộ tổ tiên của Lục gia (90% người dân nơi đây đều mang họ Lục) hương khói vượng hay không mà số lượng học sinh thi đỗ trường cấp ba trọng điểm của huyện lên tới 11 người! Ngoài ra có một học sinh đủ tiêu chuẩn tối thiểu chỉ cần đóng thêm chút tiền là cũng có một suất trúng tuyển, điều này có nghĩa trường cấp hai trong trấn có tận 12 học sinh trúng tuyển trường chuyên của huyện! Phải biết rằng, Phần Thủy trấn rất nhiều năm chí có tối đa 4 học sinh thi đỗ!
Trong số 12 học sinh trúng tuyển lần này, khiến người ta hâm mộ nhất chính là hai đứa cháu của lão Thẩm, cả hai chị em đều cùng thi đậu trường chuyên của huyện, thậm chí còn đứng trong top 10 điểm cao của trường! hàng xóm láng giềng đặc biệt là những nhà có con đang đi học, nhịn không được còn tới nhà lão Thẩm mượn sách vở cũ của hai chị em về cho con mình dùng, coi như dính chút không khí vui mừng.
Lão Thẩm là nhân sĩ thủ đô, tên gọi Thẩm Bình Trung, là một phần tử tri thức lỗi thời, mỗi khi mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn thì nhất định sẽ cài hai cái bút máy ở túi áo trước ngực.
Trước đây, khi còn trẻ Thẩm Bình Trung đã ôm hũ tro cốt của thê tử bỏ tới thôn Ngưu Lan của Phần Thủy trấn, nhận dạy học cho lũ nhỏ các gia đình bần nông và trung nông. Chắc là do nơi này sơn minh thủy tú cảnh sắc hợp lòng người, mà đã bao năm qua, Thẩm Bình Trung cũng không quay lại thủ đô, ở đây làm một giáo viên tiếng anh trong trường phổ thông của Phần Thủy trấn.
Mười mấy năm trước, duyên phận đưa đẩy, Thẩm Bình Trung nhận nuôi một cặp long phượng thai không cha không mẹ, coi như cháu trai cháu gái mình mà tự tay nuôi lớn.
Trong cặp long phượng thai, người chị tên Cố Vọng Thư, lấy theo họ người vợ đã sớm qua đời của lão Thẩm, đó cũng coi như một loại kỷ niệm lão Thẩm nhớ về ái thê mình. Người em tên Thẩm Húc Thần, theo họ lão Thẩm. Hai chị em sinh hơn kém nhau nửa tiếng. Bởi vì là song sinh khác trứng cho nên hai chị em lớn lên cũng không giống nhau. Diện mạo người chị thanh tú hơn một chút, còn người em ngược lại thiên về diễm lệ. Nếu không ai nói, người ngoài thật sự không nhìn ra bọn họ là chị em ruột.
Trong mắt rất nhiều người trên trấn, Cố Vọng Thư và Thẩm Húc Thần chính là điển hình của “con nhà người ta”. Hai chị em bọn họ từ nhỏ đã hiểu chuyện, thành tích rất tốt, tính tình ngoan ngoãn lễ phép. Chính xác thì người em Thẩm Húc Thần thành tích tốt hơn chút còn người chị tính cách ngoan hơn.
Trong ba năm cấp hai, Thẩm Húc Thần vẫn luôn đứng đầu toàn khóa, còn Cố Vọng Thư xếp thứ hai. Nhưng khi thi vào cấp 3, hai chị em vẫn như trước giữ vị trí thứ nhất thứ hai toàn trường nhưng lần đó khó được khi Thẩm Húc Thần bị chị hai mình lật ngược một lần, đứng vị trí thứ hai. Tuy rằng điểm thi bọn họ xếp thứ nhất thứ hai ở trường mình nhưng nền giáo dục của Phần Thủy trấn lại khá yếu kém, chỉ xếp tầm trung trong bảng xếp hạng toàn huyện Di Tương, chính vì vậy mà Cố Vọng Thư chỉ xếp thứ 41 toàn huyện, còn Thẩm Húc Thần thì nằm ngoài top 50.
Những học sinh nằm trong top 50 sẽ có học bổng, Cố Vọng Thư nghiễm nhiên lấy được một trăm đồng. Một trăm đồng này sẽ gửi về kèm theo giấy báo trúng tuyển.
Cố Vọng Thư nhìn số tiền được gửi về nhà, trong lòng có chút đắc ý, đây là số tiền dựa vào thành tích của mình mà có được! Nhưng nghĩ tới Thẩm Húc Thần vẫn còn đang sinh bệnh, Cố Vọng Thư liền áp chế lòng cao hứng lại. Nhỏ cầm cả giấy thông báo trúng tuyển của Thẩm Húc Thần, đi tới thư phòng.
Quan hệ giữa hai chị em vẫn luôn không tồi, bởi vì Cố Vọng Thư được sinh ra trước, còn Thẩm Húc Thần ở trong bụng mẹ lâu hơn chút, cho nên sức khỏe của Cố Vọng Thư vẫn luôn tốt hơn Thẩm Húc Thần. Chính vì thế mà đa số thời gian đều là Cố Vọng Thư chiếu cố Thẩm Húc Thần.
Lúc nhỏ, Cố Vọng Thư có thể hoạt bát chạy nhảy còn Thẩm Húc Thần chỉ có thể nằm bẹp trên giường không động đậy được, đứng cũng đứng không vững, ba ngày hai trận sinh bệnh. Cộng thêm con gái phát dục tương đối sớm hơn con trai nên Thẩm Húc Thần vẫn luôn thấp bé hơn Cố Vọng Thư, vì thế mỗi khi đối mặt với Thẩm Húc Thần, Cố Vọng Thư luôn tự nhiên sinh ra ý muốn bảo hộ em trai.
Cũng một phần vì vậy mà Thẩm Húc Thần bị nuông chiều có chút nhõng nhẽo, còn Cố Vọng Thư là con gái lại tương đối trưởng thành, sớm hiểu chuyện. Cũng không biết xảy ra chuyện gì mà một ngày nào đó hồi lớp 9, Thẩm Húc Thần dường như bắt đầu đơn phương giận dỗi với Cố Vọng Thư. Cố Vọng Thư vừa cảm thấy khó hiểu, cũng vừa cảm thấy không vui.
Nhưng loại làm mình làm mẩy kéo dài gần nửa năm học này lại chợt biến mất vào hai ngày trước!
Buổi sáng mấy hôm trước tỉnh dậy, Thẩm Húc Thần bỗng nhiên trở nên thực thân thiết với Cố Vọng Thư! Chờ Thẩm Húc Thần ăn nói khép nép khoảng hai ngày, tức giận trong lòng Cố Vọng Thư đều biến mất. Rốt cuộc vẫn là chị em ruột, tính cách Cố Vọng Thư lại hoạt bát, vì thế hai chị em cứ như vậy lại hòa hảo.
Cố Vọng Thư âm thầm quy kết thời gian giận dỗi lúc trước của Thẩm Húc Thần là thời kỳ phản nghịch tuổi dậy thì.
Thẩm Húc Thần tuy rằng không còn giận dỗi nhưng hai ngày sau lại bắt đầu sinh bệnh, cậu luôn phát sốt nhẹ.
Căn nhà Thẩm gia đang ở là do trường học phân cho, quyền sở hữu vẫn thuộc về nhà trường, căn nhà tuổi đời đã mấy chục năm, diện tích thực nhỏ, hai phòng một sảnh, tính cả ban công mới gần 60m2, trong nhà ít có ánh sáng tự nhiên. Vì Cố Vọng Thư là con gái nên được ở riêng một phòng, Thẩm Húc Thần thì ở phòng có ban công với Thẩm Bình Trung, cũng là thư phòng luôn.
Bởi vì không có nhiều không gian nên trong phòng kê một chiếc giường tầng, chính là loại dùng trong kí túc xá trường học. Thẩm Húc Thần nằm ở giường trên, còn Thẩm Bình Trung nằm ở giường dưới. Giường tầng trong trường trung học đều được làm bằng gỗ, vừa động một cái liền kẽo ca kẽo kẹt kêu vang, thực sự vô cùng ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ.
Cố Vọng Thư đi vào thư phòng, nhẹ tay nhẹ chân kéo ghế dựa ra để cạnh giường, sau đó nhỏ đứng lên ghế, nhìn được giường tầng trên, nhỏ giọng hỏi: “Thẩm Húc Thần, có đỡ hơn chút nào không? Có muốn uống nước không?” hai chị em dù sao cũng là song sinh, kém nhau không nhiều, bởi vậy bình thường đều gọi tên đầy đủ của nhau.
Thẩm Húc Thần mở to mắt, liền nhìn thấy bộ dáng lo lắng của chị hai, cậu không khỏi có chút xót xa trong lòng. Trước khi trùng sinh, cậu đã thật lâu chưa từng thấy bộ dạng Cố Vọng Thư hoạt bát sinh động như vây.
Là em ruột nên Thẩm Húc Thần biết Cố Vọng Thư là một người rất kiên cường. Kiên cường theo một ý nghĩa nào đó chính là mạnh mẽ không chịu thua kém; mạnh mẽ từ góc độ nào đó cũng đồng nghĩa với không từ thủ đoạn giành lấy cho nên, cuối cùng bị hiện thực tàn khốc tổn thương tới máu chảy đầm đìa, Cố Vọng Thư vì phạm tội kinh tế mà bị tống vào ngục giam. Sau khi vào tù, Cố Vọng Thư còn cự tuyệt Thẩm Húc Thần tới thăm.
Cho dù tương lai thế nào, Cố Vọng Thư của hiện tại chỉ là một cô bé cố ra vẻ kiên cường mà thôi, xuyên thấu qua bề ngoài mạnh mẽ của cô mới có thể chạm vào nội tâm mềm yếu — tầm hồn yếu ớt đó còn chưa bị hiện thực tàn khốc tôi luyện thành lạnh như băng sau này. Hiện tại nội tâm cô vẫn còn duy trì phần mềm yếu đó!
“Không, không cần uống nước. Đã tốt hơn nhiều… sao, giấy báo trúng tuyển gửi tới rồi?” Thẩm Húc Thần hấp hấp cái mũi, nhìn phong thư trong tay Cố Vọng Thư, hỏi.
Nhắc tới giấy báo trúng tuyển, được trúng tuyển vào trường chuyên của huyện là chuyện khiến người ta vui mừng thế nào, trên mặt Cố Vọng Thư không khỏi lộ ra tươi cười, nhỏ đưa phong thư cho Thẩm Húc Thần nói: “Đúng vậy! Chị xem rồi, chị ở lớp 10-7, còn đây là của Thần. Thần mau mở ra xem đi! Không biết chúng ta có học cùng lớp nữa không?!” hai chị em từ nhỏ tới lớn đều học cùng một lớp, có đôi khi còn ngồi cùng bàn.
Thẩm Húc Thần khẽ mỉm cười, may mắn cậu thi xong cấp ba rồi mới sống lại, nếu không cũng chỉ biết trợn tròn mắt với đề thi, bởi vì cậu đã quên hết kiến thức hồi cấp 2. Cho dù cậu có là học bá thì với thói quen dùng máy tính đánh chữ, chuyện cầm bút viết đối với cậu lúc này cũng thực trúc trắc.
Thẩm Húc Thần lắc đầu, nói với Cố Vọng Thư: “Mở giúp em, em cũng muốn biết mình học lớp mấy.” Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì cậu sẽ học lớp 10-6, kiếp trước cậu chính là học lớp này.
“Chị vừa mới nhận được điện thoại của Lục Miêu Miêu, ba nhỏ muốn mời mấy người thi đậu trường chuyên chúng ta một bữa cơm, chính là tiệm cơm ngon nhất trên trấn đó. Nhưng vì Thần còn đang bị bệnh nên chị đã từ chối rồi.” Cố Vọng Thư vừa xé phong thư vừa nói: “Dù sao Lục Hoan cũng không đi, nghe mấy người trong thôn cậu ấy nói, cậu ấy đã đi du lịch rồi.”
Lục Hoan… Thẩm Húc Thần khẽ nheo mắt.
Thẩm Húc Thần đương nhiên nhớ rõ Lục Hoan, không chỉ bởi vì Lục Hoan cũng đậu trường chuyên, mà bởi vì cậu ta là người Cố Vọng Thư thầm mến. Hoặc nên nói, chính là người Cố Vọng Thư ở tuổi này thầm mến.
Thanh xuân a thanh xuân, vẫn luôn có một khoảng thời gian rung động như có như không, chờ sau khi lên cấp ba, loại thầm mến này lại vô tật mà kết thúc.
Ba Lục Hoan là một nhà đầu tư nhỏ, mỗi năm có thể kiếm được hai, ba mươi vạn đồng, đối với người trong Phần Thủy trấn nghèo nàn này mà nói, đó cũng là một con số không hề nhỏ! Lục Hoàn học tiểu học trên thành phố, cấp hai mới chuyển về đây, bởi vậy so với đám trẻ con nông thôn, hiểu biết hơn nhiều lắm. Cấp hai là lúc tình cảm còn ngây thơ, Lục Hoàn gia cảnh tốt, tính cách tốt, thành tích tốt, biết ăn nói, diện mạo cũng không tồi…bởi vậy mà trong trường có rất nhiều cô bé thầm mến cậu ta.
Cố Vọng Thư là một người đặc biệt dám yêu dám hận, nên sự thầm mến này của nhỏ… cũng không khác gì tình yêu. Ít nhất, chuyện này có Thẩm Húc Thần biết, mấy nhỏ bạn thân của Cố Vọng Thư biết, phỏng chừng Lục Hoan cũng biết.
Lúc này, thấy Cố Vọng Thư nhắc tới Lục Hoan, Thẩm Húc Thần cũng không mở miệng nói tiếp. Cậu liếc mắt nhìn giấy báo, quả nhiên cũng giống như kiếp trước, bị phân ở lớp 10-6, liền nói: “Duyệt Duyệt, em nghe nói, khi Trọng Cao khai giảng xong liền có một kỳ thi đánh giá đầu vào, cho nên trong kỳ nghỉ hè chúng ta phải cố gắng ôn tập, tranh thủ thi cuối kỳ có thể lấy điểm cao! Em thi vào cấp ba không được tốt, ngay cả top 50 cũng không vào được…Em muốn lấy hạng nhất.”
Duyệt Duyệt là nhũ danh của Cố Vọng Thư, Vọng Thư là cách gọi khác của ánh trăng, Duyệt và Nguyệt đồng âm, Duyệt lại có ý nghĩa sung sướng khoái hoạt, bởi vậy liền lấy làm nhũ danh. Thẩm Húc Thần cũng có nhũ danh, là A Hổ, khi còn bé cậu rất dễ sinh bệnh nên Thẩm Bình Trung liền gọi cậu là A Hổ, hy vọng cậu có thể cao lớn dũng mãnh như loài hổ.
Hoa quốc có hai đại học tốt nhất là Hoa đại và Quốc đại. Hoa đại thiên về khoa xã hội, Quốc đại thiên về khoa học tự nhiên. Cố Vọng Thư một lòng muốn trở thành học bá Quốc đại, nên học tập tràn ngập tích cực. Đã muốn thành học bá thì sau khi thi vào cấp ba xong liền không thể bừa bãi chơi đùa.
Lúc này nghe Thẩm Húc Thần nói vậy, Cố Vọng Thư cũng đồng ý gật đầu: “Vậy được rồi, từ hôm nay trở đi… a… vẫn nên bắt đầu từ ngày mai đi, chúng ta mỗi ngày bỏ ra bốn tiếng để đọc sách. Thần cũng phải mau khỏe lên nhé! Một mình chị học không thú vị gì hết!”
Đối với học sinh mà nói, mỗi ngày học bốn tiếng không tính là nhiều, nhưng không phải Cố Vọng Thư không muốn dành nhiều thời gian học tập mà là tới hè hai chị em bọn họ còn bận hơn.
Thẩm Bình Trung là một người làm công tác văn hóa chú trọng ‘Tư tưởng mới, truyền thống cũ’, dưới sự kèm cặp của ông, cả Cố Vọng Thư và Thẩm Húc Thần đều biết chút ít kỹ năng thư pháp. Bình thường tới trường việc học nặng nề không nói, nhưng đến kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè, mỗi ngày hai chị em đều phải luyện viết mấy chữ to. Ngoài ra Cố Vọng Thư có thiên phú trong tranh thủy mặc nên Thẩm Bình Trung tập trung dạy nhỏ vẽ tranh quốc họa, còn Thẩm Húc Thần thì học về đàn cổ.
Ừm, thời kỳ trung nhị (tuổi dậy thì) Thẩm Húc Thần luôn cảm thấy học đàn cổ thực đàn bà, bởi vậy mà rất không tình nguyện chú tâm học.
Thẩm Húc Thần cười cười nói: “Ừm…em cảm thấy ngày mai mình có thể khỏe lại.”
Chờ ngài mai, thân thể cậu sẽ được cải tạo xong.
Bình luận