“39,3°C! Sao em lại có thể sốt cao như thế này?” Trình Đế Uy đọc thông số hiển thị trên chiếc nhiệt kế điện tử mà không khỏi giật mình, phải nhíu mày tự hỏi. Hắn liếc qua cô gái đang cuộn tròn trên giường, vươn tay sờ thử lên trán cô.
Nóng rực tựa như một hòn than vậy!
Biết thời gian này xung quanh Hắc Ly xảy ra khá nhiều chuyện không hay, Trình Đế Uy chủ động tới nhà, dự định đưa cô đi chơi để xả stress. Ai dè đón hắn lại là một con ma bệnh nằm sụt sịt mũi, miệng rên hừ hừ vì lạnh.
Hắc Ly co tròn, kéo chăn kín tận cổ. Sắc mặt tái nhợt chẳng có lấy chút huyết sắc nào, đôi môi thì khô khốc. Hai mắt cô nhắm nghiền, không phải ngủ, chỉ là cảm thấy cực kì khó chịu trong người.
Thực ra Hắc Ly cũng có muốn mình bị ốm đâu. Đều vì mấy ngày nay tâm trạng cô vốn không được tốt. Nguyên nhân cơ bản do cứ suy nghĩ vu vơ về chuyện của Vu An Tình đến độ nhiều đêm khó ngủ. Tâm lý ảnh hưởng đến sức khỏe, cộng với việc hôm qua cô bất cẩn dính mưa…
Hắc Ly không ngờ bản thân lại cảm lạnh rồi phát sốt thật. Sáng dậy có gắng gượng kiểu gì cô vẫn chẳng mở nổi mắt. Tay chân thì mỏi nhừ vô lực. Kết quả liền nằm bẹp trên giường tới tận chiều.
Thật quá thê thảm!
“Lạnh quá!”
Cơ thể Hắc Ly càng lúc càng rét run. Trình Đế Uy sờ xuống hai chân cô. Lạnh toát!
“Trong tủ thuốc có thuốc hạ sốt không?” Trình Đế Uy chậm rãi vuốt tóc Hắc Ly, nhỏ giọng hỏi khẽ bên tai cô.
“Có.” Cô gái nhỏ mang theo tông giọng hơi khàn khàn, khó nhọc đáp.
“Được. Nằm yên đây. Anh đi pha thuốc cho em.” Trình Đế Uy nói rồi đứng dậy, rời khỏi phòng.
Lát sau, hắn quay về. Trên tay là một cốc thuốc hạ sốt.
Trình Đế Uy ngồi xuống bên mép giường. Hắn đỡ Hắc Ly dậy, để cô dựa vào người mình, dịu dàng dỗ dành: “Nào, em mau uống thuốc đi.”
Hắc Ly vốn chẳng muốn uống thuốc. Nhưng cô cũng không muốn bản thân phải chịu đựng cái cảm giác tới thở cũng khó này thêm một giây phút nào nữa.
Cảm nhận đầu môi hơi ẩm ướt, cô liền hé miệng, chậm chạp uống từng ngụm từng ngụm thuốc nhỏ.
Khi cốc thuốc đã được uống hết, Trình Đế Uy hài lòng đặt tạm nó lên tủ đầu giường. Tuy nhiên, chỉ thuốc hạ sốt thôi thì chưa đủ, hắn phải giúp Hắc Ly giảm nhiệt toàn thân mới được.
Lúc Trình Đế Uy từ phòng tắm đi ra còn mang thêm một chậu nước và hai cái khăn mặt. Hắn lại lần nữa ngồi xuống cạnh cô, mặc kệ cho Hắc Ly níu kéo, dứt khoát vứt cái chăn yêu quý của cô sang một xó.
Khi bị sốt cao, người bệnh thường cảm thấy gai người và rét run. Tuy nhiên, nguyên nhân không phải vì mất nhiệt mà là do rối loạn vận mạch gây ra. Vì thế, nếu càng đắp chăn mền và quấn kín cơ thể thì sẽ càng cảm thấy rét hơn. Điều này trở nên đặc biệt nguy hiểm với người sốt quá cao như cô hiện tại.
Hắc Ly muốn tìm lại cái chăn, nhưng quơ mãi cũng chẳng tóm được. Bởi vì nó đã đáp đất xa tít ở dưới sàn nhà. Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể khụt khịt mũi vài cái rồi nằm yên để cho Trình Đế Uy thích làm gì thì làm.
Cách hạ nhiệt đơn giản và phổ biến nhất là dùng khăn ấm lau qua toàn thân người bệnh. Trình Đế Uy tất nhiên chẳng do dự mà cởi chiếc váy ngủ của Hắc Ly ra. Dù sao đều đã nhìn thấy cả rồi, hắn còn ngại gì nữa.
Một cái khăn Trình Đế Uy đắp lên cổ cho cô gái nhỏ. Cái khác hắn nhúng vào trong chậu nước, vắt hơi ráo rồi giúp cô lau toàn thân.
Bởi vì cảm giác ươn ướt cọ lên da khiến Hắc Ly không thoải mái, cô khẽ rụt người mỗi khi khăn lau qua. Dường như cảm nhận được điều đó, người đàn ông điều chỉnh lực, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.
Nửa giờ đồng hồ trôi đi, rốt cuộc Hắc Ly cũng thấy trong người dễ chịu hơn hẳn. Nhìn cô gái đang lim dim ngủ, nhịp thở đều đặn, ánh mắt Trình Đế Uy phút chốc trở nên ôn nhu hiếm thấy.
Hắn giúp cô mặc vào một bộ đồ ngủ khác rồi lặng lẽ rời khỏi.
…
Khi Hắc Ly tỉnh lại lần nữa, ngoài cửa sổ, trời đã sẩm tối. Cô kéo chiếc khăn đang đặt trên cổ mình ra, liếc một vòng quanh phòng ngủ.
Trình Đế Uy đi đâu rồi?
Lúc này, cái bụng cả ngày không có gì của cô đột nhiên ‘đánh trống biểu tình’. Hắc Ly cúi đầu nhìn xuống, tay xoa xoa bụng.
Cô đói!
‘Cạch’
Cửa phòng bất ngờ được mở ra. Trình Đế Uy từ bên ngoài bước vào. Trên tay hắn bê một cái khay, trong khay đặt một chiếc bát. Còn có mùi thơm phức toả khắp nơi…
À, là mùi cháo.
Trình Đế Uy đặt khay cháo ở tủ đầu giường. Khói từ trong bát bốc lên nghi ngút, hẳn vừa mới được nấu.
“Có vẻ đã hạ sốt rồi!” Trình Đế Uy sờ tay lên trán Hắc Ly. Khi không thấy nóng như hồi chiều nữa, hắn mới hài lòng bảo: “Em còn mệt không?”
“Em vẫn thấy mệt lắm!” Hắc Ly khịt khịt mũi, nhỏ giọng đáp. Thực ra cô chẳng khó chịu đến mức đấy, nhưng lại vô thức muốn làm nũng với người đàn ông trước mặt.
Được rồi, đều tại tâm lý chung của đa số thiếu nữ thích được bạn trai chiều chuộng mà thôi. Không phải chỉ riêng cô đâu.
“Vậy bây giờ ăn một chút cháo nhé. Ăn xong biết đâu em sẽ thấy đỡ hơn.” Trình Đế Uy nhẹ nhàng xoa tóc Hắc Ly, nói với cô.
“Vâng.”
Trình Đế Uy giúp Hắc Ly bưng bát cháo, để cho cô tự mình xúc ăn. Nhưng sao ánh mắt hắn cứ nhìn cô chằm chằm thế? Mặt cô dính gì à?
Hắc Ly khó hiểu tự hỏi. Và chỉ khi cô ăn muỗng cháo đầu tiên thì mới chợt phát hiện ra nguyên nhân.
“Cháo này…hình như không phải anh mua ở ngoài?” Vẻ mặt Hắc Ly dò đoán quay sang người đàn ông bên cạnh.
“À thì…” Trình Đế Uy hơi ấp úng: “Cái này…do anh tự nấu. Tại vì anh không yên tâm để em ở nhà một mình.”
Thấy hắn như vậy, Hắc Ly lại chẳng nén được liền bật cười khúc khích.
“Đây là lần đầu anh nấu cháo à?”
“Ừ.” Trình Đế Uy thành thật gật đầu: “Anh gọi điện nhờ chị Hồng hướng dẫn. Sao thế? Chẳng lẽ…không ngon ư?”
Nhìn điệu bộ căng thẳng chờ đợi câu trả lời từ cô của Trình Đế Uy, trong đầu Hắc Ly bỗng nhiên nảy ra một cảm nhận kì quặc. Sao cô cứ thấy hắn lúc này trông…thật dễ thương nhỉ?
Từ từ đã, Trình Đế Uy mà dễ thương á? Làm gì có chuyện đó được?
Ngay cả chính Hắc Ly cũng bị suy nghĩ vừa rồi của bản thân dọa cho hú hồn chim én. ‘Dễ thương’, hai chữ này ghép lên người gã đàn ông đối diện, nghe kiểu gì cũng đều thấy cứ sai sai.
Cũng may Trình Đế Uy vẫn đang bận tâm vụ cháo ngon nên chẳng hề để ý vẻ mặt là lạ của cô bạn gái. Hắc Ly cũng nhân cơ hội đó nói luôn: “Đâu có đâu. Em thấy cháo vừa miệng đấy chứ!”
“Thật sao?” Mặc dù biết Hắc Ly là người có gì nói đấy, nhưng Trình Đế Uy vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, còn bắn ánh mắt nghi ngờ về phía cô: “Cho anh thử một miếng xem nào!”
“Không được.” Mắt thấy hắn định cầm cái thìa trên tay mình, Hắc Ly liền nhanh chóng giấu nhẹm nó ra sau lưng: “Đây là đồ ăn của người bệnh, không cho anh ăn!”
Trình Đế Uy hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn cô. Hắc Ly biết hành động này của bản thân quả thật rất ấu trĩ. Nhưng chẳng mấy khi Trình thiếu tự mình xuống bếp nấu ăn. Nếu đã nấu riêng cho cô, sao cô có thể đem chia cho người khác? Kể cả hắn cũng không được luôn.
Tuy nhiên, có vẻ Trình thiếu gia cũng khá cố chấp vụ này: “Đưa thìa đây.”
“Anh vẫn muốn giành ăn với em sao?” Hắc Ly bắt đầu giở trò ‘mếu máo’.
“Nghĩ linh tinh gì vậy!” Trình Đế Uy đột nhiên cảm thấy cô nàng trước mặt có chút phiền phức: “Đưa thìa đây anh xúc cho em ăn!”
À, ra thế!
“Em ấy à, lần sau bị sốt nhất định phải gọi anh luôn đấy.” Vừa cho Hắc Ly ăn, Trình Đế Uy không quên nhắc nhở cô: “Một lần thót tim là quá đủ rồi.”
Cô gái nhỏ nào đó ngoan ngoãn gật đầu.
Đêm ấy, Hắc Ly lại phát sốt. Khi cô mơ màng mở mắt, Trình Đế Uy vẫn luôn ở bên cạnh, dịu dàng chăm sóc.
Khoé môi Hắc Ly bất giác nhếch lên thành một nụ cười ngọt ngào. Có người bạn trai như thế này, tốt thật đấy!
…
Miêu: Drama nhiều quá, tự dưng viết chương này nhẹ nhàng lại không quen. Mà gần đây hình tượng nhân vật của cặp Trình – Ly càng lúc càng bay xa so với ban đầu, mọi người ạ!
Đặc biệt là anh Trình. Chẳng hiểu sao tôi vẫn ume Trình badboy hơn. Thế nên ngọt ngào như vậy là đủ rồi. Chương sau cho anh về làm Trình badboy thoi :>>>
P/s: Đến giờ đội mũ rồi!
Bình luận