Con dâu và hai đứa cháu nội đã đi được một năm. Điều này khiến Triệu Bích Lệ cực kì phiền não.
Vì sao ư? Vì Triệu Bích Lệ nhớ con dâu và cháu nội ngoan của bà. Mặc dù hiện tại có thêm Tiểu Kỳ bầu bạn, nhưng dẫu vậy, Nhiên Nhiên đã bên bà mười mấy năm. Giờ con bé không còn ở đây, quả thật có chút trống vắng.
Khi Vu An Kỳ bế Vu An Niên bước vào phòng của Triệu Bích Lệ, chỉ thấy bà nội cô đang ngồi trên tràng kỷ, thở dài thườn thượt. Vẻ mặt bà chẳng hề che giấu sự ưu phiền.
“Bà nội, bà làm sao thế ạ?” Vu An Kỳ khẽ hỏi. Cô hơi cúi người, thả em trai xuống sàn. Cậu nhóc Vu An Niên đã được hơn một tuổi, biết đi rồi. Chân vừa chạm đất, cậu bé liền lon ton chạy đến bên Triệu Bích Lệ.
Triệu Bích Lệ dang tay ôm lấy Vu An Niên, bế cậu bé đặt lên đùi mình. Bà ngước mắt nhìn Vu An Kỳ đứng đó, lại bảo: “Tiểu Kỳ, con cũng tới đây ngồi đi.”
Vu An Kỳ đi đến bên tràng kỷ, ngồi xuống. Cô lặp lại câu hỏi kia một lần nữa: “Bà nội, bà gặp chuyện phiền lòng ư?”
“Cũng chẳng phải việc gì to tát.” Triệu Bích Lệ lắc đầu, khẽ thở dài: “Chỉ là bỗng nhiên thấy nhớ chị cả con mà thôi.”
Ra thế!
Vu An Kỳ xem như đã hiểu được nỗi lòng của bà nội. Bản thân cô cũng nhớ chị cả. Mặc dù bọn họ vẫn thường hay facetime với nhau, nhưng chẳng đủ để khoả lấp sự nhớ nhung.
“Bà nội, con có ý này…” Vu An Kỳ ghé sát tai lão phu nhân thì thầm điều gì đó.
“Như vậy liệu có được không đấy?” Triệu Bích Lệ ngờ vực nhìn cháu gái.
“Tất nhiên là phải được.” Vu An Kỳ cực kì chắc chắn: “Nếu bà nội muốn dì An với hai anh chị quay về thì chỉ còn cách đó mà thôi.”
“Cốc! Cốc!”
Lúc này, bên ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Kèm theo sau là giọng nói của thím Lan: “Cô hai, Tôn thiếu gia tới tìm cô!”
Vu An Kỳ nghe thế liền đứng dậy.
“Con lại hẹn Tôn Diệc đi đâu à?” Triệu Bích Lệ cau mày, ngước mắt hỏi cháu gái.
“Anh ấy muốn đưa con đi chơi.” Vu An Kỳ nhẹ nhàng đáp: “Con đã đáp ứng rồi!”
…
“Kính Trung, con rảnh không?” Triệu Bích Lệ mở cửa bước vào thư phòng.
Vu Kính Trung đang ngồi sau bàn làm việc. Nghe thấy tiếng mẹ, ông liền ngẩng đầu: “Có việc gì hả mẹ?”
“Cũng không có việc gì quan trọng cả.” Triệu Bích Lệ cười nhẹ. Bà kéo ghế, ngồi xuống đối diện con trai: “Chỉ là bỗng dưng muốn nói chuyện với con một chút thôi.”
Vu Kính Trung nghe vậy, liền gấp lại văn kiện, tháo chiếc kính gọng vàng đặt sang một bên. Hai tay đan vào nhau, ông mỉm cười nhìn mẹ mình: “Thế mẹ muốn nói chuyện gì nào?”
“Là một vài chuyện liên quan đến con.” Triệu Bích Lệ dịu giọng trả lời. Bà phân trần: “Con biết đấy, mẹ năm nay cũng đã gần bảy mươi tuổi rồi. Ở cái tuổi thất thập cổ lai hi này ấy à, bà già như mẹ đều chỉ mong có người bên cạnh bầu bạn. Mà ba con mất sớm, con thì cứ bận rộn tối ngày. Nên là mẹ muốn…”
“…Có một cô con dâu…”
Vu Kính Trung rất kiên nhẫn lắng nghe mẹ nói. Nhưng khi câu cuối cùng của Triệu Bích Lệ lọt vào tai, đầu mày ông hơi nhíu lại: “Mẹ, mẹ muốn con cưới vợ mới?”
“Vớ vẩn!” Lão phu nhân nhăn mặt không vui: “Riêng Thẩm Chi Lăng vẫn chưa đủ để con sáng mắt hay sao? Còn tính rước thêm một ả đào mỏ nữa vào nhà?”
“Con đâu có suy nghĩ đó.” Vu Kính Trung sợ mẹ hiểu lầm, vội vàng xua tay. Một lần đã là quá đủ rồi, ông làm gì dám có lần thứ hai chứ!
“Thế, ý của mẹ là…” Vu Kính Trung nhỏ giọng dò hỏi. Ông cố gắng hết sức để không chọc cho Triệu Bích Lệ mất hứng.
Trông thái độ của con trai, lão phu nhân mới cảm thấy hài lòng. Vẻ mặt bà dần dịu xuống: “Kính Trung, con nghĩ thế nào về chuyện quay lại với Nhã An?”
“Quay lại với Nhã An ấy ạ?” Vu Kính Trung bị lời nói ngoài dự đoán của lão phu nhân dọa cho kinh ngạc. Nhưng rồi, chỉ trong phút chốc, gương mặt ông bỗng trở nên ảm đạm. Giọng điệu cũng trầm đi: “Con làm gì có tư cách ấy.”
Chính ông đã lừa dối Lâm Nhã An. Không những thế còn khiến bà lỡ dở cả thanh xuân tuổi trẻ. Giờ lại đòi quay về, làm gì có chuyện vô lý như vậy?
“Nếu thấy áy náy với Nhã An, tại sao con không tìm cách chuộc lỗi?” Tuy rằng con trai đã nói thế, Triệu Bích Lệ vẫn quyết tâm thuyết phục đến cùng. Bà tin tưởng con dâu cũ chắc chắn vẫn còn tình cảm. Hơn nữa, trải qua nhiều chuyện, dường như con trai cũng bắt đầu xuất hiện cảm xúc.
Chi bằng, bà thuận nước đẩy thuyền, cho người có tình về bên nhau.
Có vẻ Vu Kính Trung ít nhiều cũng bị lời khuyên của Triệu Bích Lệ lay động. Ông hơi không chắc chắn, hỏi: “Liệu con sẽ thành công chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Triệu Bích Lệ động viên con trai: “Trong chuyện tình cảm, thứ quan trọng nhất là chân thành. Con chỉ cần cho con bé thấy sự chân thành của con là đủ.”
(Miêu: Thực sự khá phân vân về việc của đời trước nhà chị Ly. Bác trai tiền án nặng quá, chẳng biết nên để về với bác gái không. Cần lắm ý kiến của mọi người😥)
Bình luận